Chương 308: Đòi nợ (2)
Tiêu Chính Văn lạnh lùng lắc đầu, nói với Long Nhất: “Xử lý sạch sẽ!”
“Rõ!”
Long Nhất đáp lời, khí thế trên người lập tức bùng phát, bao trùm cả con đường.
Sau đó, bịch bịch bịch mấy tiếng, Long Nhất vô cùng bá đạo đạp bay đám người anh Đao, sau đó đấm cho chúng một trận nhừ tử.
Tiếng kêu la thảm thiết không dứt bên tai.
Cố Lạc Sinh và Cố Hàn Nguyệt lúc này đã nhìn đến ngây người.
Tiêu Chính Văn bước nhanh đến trước mặt Cố Lạc Sinh, đỡ ông ấy dậy, kích động kêu lên: “Bác Cố”.
Cố Lạc Sinh nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và chấn động.
Khóe môi ông ấy run rẩy, nói: “Cháu… cháu là Tiểu Văn?”
“Là cháu đây! Bác Cố, cháu trở về rồi!”, Tiêu Chính Văn gật đầu đáp, vành mắt đỏ hoe.
Phải nói rằng, trên đời này, ngoài Khương Vy Nhan và Na Na ra, thì Cố Lạc Sinh có thể coi là người thân thiết nhất của Tiêu Chính Văn.
Tuy không có mối quan hệ máu mủ, nhưng còn hơn cả người thân.
“Tiểu Văn… là cháu thật rồi, là cháu thật rồi! Cháu vẫn còn sống, cháu vẫn còn sống! Tốt quá…”
Cố Lạc Sinh lập tức nước mắt giàn giụa, đôi bàn tay khô gầy nắm chặt lấy tay Tiêu Chính Văn, tâm trạng rất kích động.
Còn ở bên này, Long Nhất đã giải quyết xong đám côn đồ anh Đao, sau đó lặng lẽ đứng ở cửa của cửa hàng hoa quả.
Tiêu Chính Văn đỡ Cố Lạc Sinh ngồi xuống, hai người nói chuyện rất lâu, Tiêu Chính Văn cũng được biết tình hình cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3923572/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.