Đóng cửa vào rồi khoá lại chỉ cần ba giây là xong.
Kiều Hướng Thiển dựa lưng lên tường, trong lòng cảm thấy như bị lừa gạt.
Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, Kiều Hướng Thiển lập tức xâu chuỗi các manh mối trong mấy ngày gần đây lại.
Giọng nói của anh, thói quen đi rừng của anh, cả lần cô vừa gửi tin nhắn là điện thoại báo chuông nữa chứ!
Lúc đó cô còn ngu ngốc mà loại anh ra, cảm thấy trên đời này sẽ không có chuyện trùng hợp tới thế, nhưng —
Anh đã sớm biết thân phận của cô rồi, còn cô thì bị anh lừa hết mấy ngày?
Giả vờ như không biết cô, giả vờ như không thân với cô!!!
Kiều Hướng Thiển nghiến răng ken két, hít một hơi sâu để xoa dịu cảm xúc.
Đừng tức giận, đừng tức giận —
Arggggg, cô là con ngốc đấy hử!??
Kiều Hướng Thiển ôm mặt, trong lòng mắng chửi tên sói đội lốt cừu Dư Hoán Xuyên này.
Cái gì mà đàn anh, sư phụ, đồng đội, bạn trai chứ…
Cô khinh!
Bên ngoài, người vừa ăn cú đóng sập cửa, Dư Hoán Xuyên đang ngu người.
Anh vươn tay gõ cửa phòng của bé đệ tử, ‘cốc cốc’ hai cái, không ai phản ứng.
Là cô rất vui? Hay là… giận rồi?
Mặc kệ thế nào, mặc kệ là tình huống gì, phải mở cửa trước mới dễ nói chuyện. Nếu không sao anh dỗ được đây trời?
Dư Hoán Xuyên cảm thấy bất an một cách thừa thãi, anh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn —
Chín Vạn: 【Mở cửa nào.】
Anh nhìn điện thoại chăm chú suốt một phút, gần như nhìn thủng cái điện thoại luôn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-doi-ace/1199568/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.