Được người đang mập mờ với bạn bày tỏ là cảm giác như thế nào?
Kiều Hướng Thiển vứt điện thoại xuống rồi đá cái chăn ra, không biết làm gì ngoài ôm cái gối ôm, lăn qua lăn lại trên giường.
Khí trời cuối đông hơi lạnh, tay chân trơn nhẵn của cô ngoài lớp áo quần rất nhanh đã chuyển từ ấm sang lạnh. Kiều Hướng Thiển ngồi thẳng dậy, ôm gối trong lòng. Tới khi áp hai bàn tay lên má rồi, cô mới thấy đỡ hơn.
Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra mình nên trả lời anh thế nào nữa?
Cô bóp bóp cái gối, sau đó sờ soạng tìm cái điện thoại mình vừa vứt đi vì giật mình. Vì sốt ruột nên cô làm tuột hết nửa cái chăn xuống giường.
Kiều Hướng Thiển cứ ngỡ rằng câu vừa rồi chỉ là ảo giác thôi, nhưng khi cô nhìn WeChat lần nữa, cô mới thực sự nhận ra không phải như vậy.
Làm sao đây? Làm sao đây? Phải làm sao đây trời…
Trong tình huống này, hẳn là cô nên trả lời rằng: Không phải, tôi không cảm thấy vậy đâu, nhưng Kiều Hướng Thiển có linh cảm, nếu cô trả lời như vậy thì lạnh lùng quá chăng?
Hơn nữa, câu này khá giống câu mà cô dùng khi phát thẻ người tốt…
Kiều Hướng Thiển lại cảm thấy rối trí, lo lắng hệt như con kiến bò trong chảo nóng, đầu muốn bốc khói luôn vậy.
Trong lúc hoảng loạn, con người thường tìm tới sự giúp đỡ từ người mà mình tin tưởng, đây gọi là bệnh nan y hết cứu rồi. Kiều Hướng Thiển điên cuồng buzz Lưu Gia Nhã, chỉ hận bản thân không ở ký túc xá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-doi-ace/1199567/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.