Lãnh Hàn Duật ôm An Vi Di đến chỗ đậu xe.
Cô cứ ngây ngốc như vậy,mặc cho anh ôm khiến anh thực vui vẻ.
Đến khi ngồi vào trong xe, cô mới đưa đôi mắt tròn xoe của mình nhìn anh:
“Duật, sao... sao lại đối tốt với tôi như vậy? Sao lại giúp tôi?”
Trên thực tế mà nói, cô và anh là hai người hoàn toàn xa lạ. Số lần họ chạm mặt nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hà cớ gì phải dây dưa không dứt như vậy?
Lãnh Hàn Duật nhìn cô, anh cưng chiều mà véo cái mũi nho nhỏ.
Cô ngốc này, vì sao anh phải giúp cô, lẽ nào cô thật không biết?
Nhìn bảo bối của anh bị ức hiếp, anh sao có thể đứng nhìn?
“Cô bé người dưng, muốn biết lý do lắm sao?”
Gật gật.
“A, vậy em về làm bà xã tôi. Thế nào?”
An Vi Di nhăn nhăn cái mũi không vui lườm anh một cái, sau lại trở lại bộ dạng ảm đạm không có sức sống như ban đầu.
“Thực sự, 50 vạn là quá lớn. Tôi... đến bao giờ mới có thể trả lại đủ cho chú đây?”
Lãnh Hàn Duật ôm cô vào lòng, xoay cô đối diện với mình. Anh cứ thẳng tắp môi cô mà hướng xuống.
Hương vị ngọt ngào này, chỉ có cô mới có. Chỉ cô mới có thể lấp đầy thỏa mãn trong lòng anh.
Anh hôn cô, mặc cho cô không ngừng giãy dụa. Có vùng vẫy thì thế nào? Cô cũng sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi vòng tay anh.
“Di Di, tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-lay-vo-nho-bao-boi-em-la-cua-toi/3077260/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.