Buổi tối kết thúc tiệc chiêu đãi trở về nhà, Thừa Quang Thành thu lại mọi cảm xúc, lạnh lùng đẩy cửa phòng Ngôn Phụng Ly
"Sao vậy?" Ngôn Phụng Ly đang đọc sách, Thừa Quang Thành toàn thân nồng nặc mùi rượu xộc vào, khiến cô giật nảy mình.
Tuy trước mặt người khác hắn rất lạnh lùng, nhưng vẫn cư xử khá lịch thiệp.
Hành vi xông thẳng vào như hôm nay, rất thô lỗ, trước giờ chưa từng xảy ra.
"Cô thấy gần đây tôi đối xử với cô thế nào?" Hắn dựa vào cửa hỏi.
"Gần đây? Thế nào?" Ngôn Phụng Ly nghiền ngẫm lời nói của Thừa Quang Thành, không biết nên trả lời thế nào.
Ngôn Phụng Ly hơi sững sờ.
Hắn đối xử với cô, vẫn luôn như vậy, coi như vật sở hữu riêng, muốn làm gì thì làm.
"Gần đây" thật sự không có gì đặc biệt.
Nếu phải nói thì, chính là gần đây nể tình cô bị thương, không quấy rối cô mà thôi.
"Cứ như vậy, không có gì đặc biệt." Cô thành thật trả lời.
"Tôi cảm thấy, gần đây tôi đã quá nể mặt cô rồi. Sẽ khiến người ta hiểu lầm..."
"Hiểu lầm gì?"
"Hiểu lầm tôi thích cô." Thừa Quang Thành đáp.
Ngôn Phụng Ly nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, tuy là đã uống rượu, nhưng không giống như đang nói nhảm vì say thật.
Hơi thở nóng rực của Thừa Quang Thành phả vào tai phải cô, vừa ngứa vừa khó chịu.
"Sao anh lại thích tôi được chứ?" Bản thân Ngôn Phụng Ly cũng không tin.
Sao lại có thể có hiểu lầm hoang đường như vậy?
Chẳng lẽ là vì Thừa Quang Thành đã nhường thêm chỗ cho cô trên máy bay? Đây hẳn là biểu hiện của "chủ nghĩa vị kỷ tinh tế" thôi?
Dù sao chỉ cần cô nhanh chóng khỏi hẳn, mới có thể bị hắn lợi dụng. Cho dù là trên giường, hay dưới giường.
Đối với người làm ăn, tính toán này quá đơn giản.
Hay là vì Thừa Quang Thành ở lại New York thêm vài ngày, khiến người khác tưởng rằng hắn nán lại vì cô?
Bản thân Thừa Quang Thành đã nói với bên ngoài, là có việc riêng cần giải quyết, không cho phép người đi theo, quả thực cũng biến mất từng khoảng thời gian mỗi ngày.
Tóm lại, Ngôn Phụng Ly cảm thấy, hiểu lầm này thật kỳ quặc.
Cô chưa bao giờ cảm thấy Thừa Quang Thành đời này sẽ động lòng vì bất kỳ ai, bao gồm bất kỳ loại tình cảm nào.
Sinh lý, bệnh lý, tâm lý đều không cho phép hắn động lòng.
Có lẽ ông nội hắn sẽ là ngoại lệ?
"Đúng vậy, sao tôi lại thích cô được chứ?" Theo cảm nhận của Ngôn Phụng Ly, lúc Thừa Quang Thành nói câu này, ánh mắt vô cùng khinh miệt.
Đầu ngón tay hắn lướt nhẹ trên đôi môi hơi khô của cô, rồi cúi đầu để môi mình tìm kiếm môi cô.
Nhưng ngay khoảnh khắc hai môi sắp chạm vào nhau, hắn dừng lại. "Cô không xứng, biết không?"
Ngôn Phụng Ly nhìn thẳng vào đôi mắt đang khép hờ của hắn, ánh mắt trong veo đáp: "Tôi biết."
Luôn luôn biết.
Tiếp theo, là sự cướp đoạt cuồng nhiệt như vũ bão.
Nhiệt độ cơ thể còn chưa kịp hạ xuống, Thừa Quang Thành đã nói với cô: "Từ hôm nay trở đi, cút về tầng hầm của cô."
"Được."
Ngôn Phụng Ly đồng ý dứt khoát, không có bất kỳ phản ứng thừa thãi nào, khoác áo lên rồi rời khỏi phòng Thừa Quang Thành.
Trong lòng lại nghĩ: Xem ra kế hoạch lắp đặt thiết bị nghe lén sẽ khó khăn hơn rồi.
Ngôn Phụng Ly trở về phòng bên cạnh, vội vàng tắm rửa, tận hưởng lần cuối căn phòng ngủ sang trọng này.
Sau khi ra ngoài liền bắt đầu thu dọn hành lý.
Thực ra đồ đạc của cô rất ít ỏi, chỉ mất vài phút đã thu dọn xong.
Trước khi đi, cô còn tỉ mỉ dọn dẹp phòng một lượt, tuy hoàn toàn không cần thiết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]