🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thừa Cẩn Vận đương nhiên hiểu rõ. "Vậy Ngôn Phụng Ly hiện tại đối với cháu mà nói, rốt cuộc có ý nghĩa gì?"

 

Thừa Quang Thành cúi đầu như đang suy nghĩ nghiêm túc, một lúc sau, cậu ta trả lời: "Kẻ thù, thú cưng, đồ chơi."

 

Thừa Cẩn Vận có chút hoài nghi về điều này.

 

Ông ta trở lại vẻ ân cần dạy bảo, vuốt chòm râu bạc trắng, nói với đứa cháu trai khiến mình tự hào: "A Diễn, cháu thường xuyên tập thể hình nên cũng biết, nguyên lý phát triển của cơ bắp chính là xé rách, rồi tái tạo. Trong quá trình liên tục không ngừng này, cơ bắp mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn."

 

"Cháu hiểu ý ông chứ? Nếu Ngôn Phụng Ly thật sự khiến cháu động lòng, vậy ông sẽ để cháu tự tay g.i.ế.c cô ta."

 

"Cháu phải nhớ kỹ, cô ta và gia đình cô ta, là kẻ thù g.i.ế.c cha mẹ cháu."

 

"Mà cháu, cũng là kẻ thù mà cô ta căm hận đến tận xương tủy. Bây giờ cô ta có thể giả vờ ngoan ngoãn nghe lời cháu, điều đó chứng tỏ cô ta đang ẩn mình chờ thời."

 

"Con bé Ngôn Phụng Ly này không đơn giản, nó đủ nhẫn nhịn, chỉ chờ một cơ hội thích hợp, khiến cháu và ông thân bại danh liệt. Cho nên ông để cháu nuôi nó bên cạnh, là muốn nói với cháu: Phải biết lo xa."

 

"Sự tồn tại của nó, về bản chất không khác gì một con rắn độc, khi nó quấn chặt lấy cháu đến mức gần như nghẹt thở, nó sẽ há miệng nanh ra, cho cháu một đòn chí mạng."



 

"Cho nên, trước khi nó hoàn toàn quấn lấy cháu khiến cháu cảm thấy ngạt thở, đánh rắn phải đánh bảy tấc. Cháu hiểu chứ?"

 

"Còn về nó, đúng là, nó đủ xinh đẹp cũng đủ ưu tú, là một viên ngọc sáng chói, nhưng cháu biết đấy, thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm."

 

"Hơn nữa, ông không tán thành quan điểm cố chấp của cháu, cái gì gọi là 'đồ của cháu không cho phép người khác động vào'? Đồ vật chính là đồ vật, nếu gặp bạn tốt cũng có thể cho mượn qua mượn lại, cùng hưởng lợi mà."

 

"Nó là một người phụ nữ xinh đẹp, có một số vốn liếng đáng tự hào, cái này, cũng coi như là giá trị thặng dư của nó, có thể tận dụng triệt để, vắt kiệt."

 

"Trong thương trường, đôi khi phụ nữ chính là một tấm giấy thông hành."

 

"Nghe nói cháu và cậu út của tập đoàn Z nói chuyện rất vui vẻ?" Thừa Cẩn Vận đột nhiên chuyển chủ đề.

 

Thừa Quang Thành đương nhiên hiểu ý ông nội.

 

Ông nội muốn mình đưa Ngôn Phụng Ly cho Alex chơi đùa, đây chính là ý nghĩa của "bạn tốt chia sẻ đồ tốt".

 



"A Diễn, nhớ kỹ, bây giờ cánh của cháu vẫn chưa cứng cáp đâu." Cuối cùng, Thừa Cẩn Vận dùng lời này để cảnh cáo cậu ta.

 

Đúng vậy, tuy hiện tại sự nghiệp của cậu ta đang phát triển rực rỡ, nhưng vẫn chưa có nắm chắc tuyệt đối để chống lại ông nội.

 

Hơn nữa, cậu ta cũng không định đối đầu với ông nội.

 

Chính ông nội đã từng bước đưa cậu ta ra khỏi bóng ma tâm lý mất cha mẹ; cũng chính ông nội đã thúc đẩy cậu ta từng bước trở nên mạnh mẽ.

 

Nhưng nếu...

 

Thừa Quang Thành cảm thấy: “sự chăm sóc đặc biệt" của mình dành cho Ngôn Phụng Ly gần đây, quả thực sẽ khiến người ta hiểu lầm.

 

Mà sự hiểu lầm này, có thể sẽ mang đến phiền phức lớn...

 

"Vâng, ông nội, cháu biết rồi. Ngôn Phụng Ly cô ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, chỉ là gần đây chơi thấy thuận tay, cho nên khiến ông suy nghĩ nhiều rồi, cháu biết tiếp theo nên làm như thế nào." Thừa Quang Thành cung kính trả lời Thừa Cẩn Vận.

 

Thừa Cẩn Vận nhìn cậu ta một cái đầy ẩn ý, phẩy tay bảo cậu ta rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.