Thừa Cẩn Vận đương nhiên hiểu rõ. "Vậy Ngôn Phụng Ly hiện tại đối với cháu mà nói, rốt cuộc có ý nghĩa gì?"
Thừa Quang Thành cúi đầu như đang suy nghĩ nghiêm túc, một lúc sau, cậu ta trả lời: "Kẻ thù, thú cưng, đồ chơi."
Thừa Cẩn Vận có chút hoài nghi về điều này.
Ông ta trở lại vẻ ân cần dạy bảo, vuốt chòm râu bạc trắng, nói với đứa cháu trai khiến mình tự hào: "A Diễn, cháu thường xuyên tập thể hình nên cũng biết, nguyên lý phát triển của cơ bắp chính là xé rách, rồi tái tạo. Trong quá trình liên tục không ngừng này, cơ bắp mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn."
"Cháu hiểu ý ông chứ? Nếu Ngôn Phụng Ly thật sự khiến cháu động lòng, vậy ông sẽ để cháu tự tay g.i.ế.c cô ta."
"Cháu phải nhớ kỹ, cô ta và gia đình cô ta, là kẻ thù g.i.ế.c cha mẹ cháu."
"Mà cháu, cũng là kẻ thù mà cô ta căm hận đến tận xương tủy. Bây giờ cô ta có thể giả vờ ngoan ngoãn nghe lời cháu, điều đó chứng tỏ cô ta đang ẩn mình chờ thời."
"Con bé Ngôn Phụng Ly này không đơn giản, nó đủ nhẫn nhịn, chỉ chờ một cơ hội thích hợp, khiến cháu và ông thân bại danh liệt. Cho nên ông để cháu nuôi nó bên cạnh, là muốn nói với cháu: Phải biết lo xa."
"Sự tồn tại của nó, về bản chất không khác gì một con rắn độc, khi nó quấn chặt lấy cháu đến mức gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-vong/3749299/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.