"..." 
  
Muốn gán tội thì tội gì cũng có thể gán! 
  
Ngôn Phụng Ly đã ở New York gần một tháng để dưỡng thương, Thừa Quang Thành mới đưa cô lên máy bay riêng trở về Bắc Thanh. 
  
Trên đường về, Thừa Quang Thành đã cho vài vệ sĩ về bằng máy bay dân dụng. 
  
Như vậy Ngôn Phụng Ly có thể có nhiều không gian hơn, cô ấy nằm suốt quãng đường, thực ra không cần thiết, vết thương của cô ấy đã gần lành rồi. 
  
Ngôn Phụng Ly cũng đã nói với Thừa Quang Thành rằng không có vấn đề gì. 
  
Nhưng câu trả lời của hắn là: Liếc nhìn lạnh lùng. 
  
Coi lời cô như gió thoảng bên tai. 
  
Trở về Bắc Thanh, Thừa Quang Thành ra lệnh cho cô không được ra khỏi cửa nửa bước, cứ ở nhà tĩnh dưỡng, khi nào hoàn toàn khỏi hẳn thì mới được ra ngoài. 
  
Còn hắn thì ngày nào cũng đi sớm về khuya, cơ bản là hai người không gặp mặt nhau. 
  
Ngôn Phụng Ly bắt đầu sống những ngày tháng cơm bưng nước rót đến tận miệng. 
  
Bản thân cô rảnh rỗi thì ở trong phòng đọc sách, tập vài động tác giãn cơ đơn giản, hoặc ngẩn ngơ, ngày tháng cũng dễ trôi qua. 
  
Hơn nữa, cô còn đang suy nghĩ về một việc. 
  
Chờ tìm cơ hội, lắp đặt thiết bị nghe lén trong thư phòng và phòng ngủ của Thừa Quang Thành, biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ. 
  
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-vong/3749298/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.