Chương trước
Chương sau
Lúc Đàm Mặc đi vào nhìn thấy hai chị em đang ngồi cạnh giường nói chuyện phiếm với Lâm Bảo Bảo, ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt của ba người.
Có thể là do vừa mới tỉnh, tình thần của Lâm Bảo Bảo có chút mỏi mệt, sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng dựng lại tinh thần nói chuyện với hai chị em.
Anh đi tới nói: "Em nên đi nghỉ thôi."
Hai chị em Đàm Hân Cách vẫn còn có chút sợ anh, nghe anh nói như thế vội vàng nói: "Anh trai nói đúng đó, Nhị Bảo, chị nghỉ ngơi trước đi, chiều bọn em sẽ lại tới thăm và mang đồ ăn ngon cho chị."
Lâm Bảo Bảo cười nhẹ nói: "Chị như thế này thì có thể ăn được cái gì ngon?"
Cảm giác như cô không chống đối bọn họ sẽ không vui vậy, Đàm Hân Cách nhịn không được trợn mắt với cô, "Đương nhiên là canh bổ dưỡng chứ còn cái gì, bồi bổ cơ thể cho chị, chứ không chị nghĩ cái gì mới ngon?"
Nói rồi cô ấy nhìn Đàm Mặc một cái, khéo léo nói: "Anh ơi, em và Tiểu Diệp về trước."
Sau khi hai chị em rời đi, trong phòng lại yên tĩnh một lần nữa.
Đàm Mặc trở lại ngồi trước giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô, nói: "Em mau nghỉ ngơi đi, anh sẽ ở đây với em."
Lâm Bảo Bảo nhìn chằm chằm anh, hỏi: "Anh không bận gì sao?"
Đàm Mặc cong môi cười, chỉ là ý cười không chạm tới đáy mắt, nói: "Hiện tại anh không có việc gì cả." Thấy cô nhìn thẳng vào mình, lại nói: "Em không cần suy nghĩ nhiều, những việc khác cứ giao cho anh."
Trái tim của Lâm Bảo Bảo bị hành động của anh làm run rẩy, đặc biệt là những thông tin mà Đàm Hân Cách để lộ ra lúc trước khiến trong lòng cô cảm thấy bất an, cô đưa tay nắm lấy tay anh, thấp giọng nói: "Đàm Mặc, nói cho em nghe về vụ bắt cóc lần này đi, em muốn biết."
Để yên cho cô nắm tay mình, Đàm Mặc nhìn cô, thấy cô cố chấp nhìn mình chằm chằm mới nói: "Ông nội muốn gặp em, có người đã nhân cơ hội này, bắt cóc em, muốn dùng em để uy hiếp anh. . ."
Anh cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ vẻ đùa cợt, trong vẻ đùa cợt lại lộ ra vài tia điên cuồng đang cố gắng kìm chế.
Anh nói không khác mấy so với Đàm Hân Cách, lần này đúng là Đàm lão gia muốn gặp cô, phái người đi đem cô tới Đàm gia, nhưng mà lại có ít người không an phận, đã nhân cơ hội này gây ra chút hỗn loạn rồi thừa cơ bắt cô đi, dự định dùng cô để uy hiếp Đàm Mặc một lần cuối cùng, muốn đòi lại thứ mà Đàm Mặc giữ đề uy hiếp bọn; thứ hai cũng muốn khiến cho Đàm Mặc nảy sinh mâu thuẫn với Đàm lão gia, tốt nhất hai ông cháu đấu đá nhau càng kịch liệt càng tốt.
Ở trong mắt những người kia, Đàm Mặc có thể vì cô mà phản kháng hôn sự mà Đàm lão gia đã sắp xếp, có thể là do tuổi trẻ nóng tính, coi tình cảm là tất cả, nói không chừng có thể nhân cơ hội lần này để Đàm Mặc hoàn toàn trở mặt với Đàm lão gia tử.
Đáng tiếc bọn họ tính toán rất tốt nhưng lại không nghĩ tới việc Đàm Mặc ra tay quá nhanh, mới chỉ qua mấy giờ đã tìm được cô.
Phát hiện mắt của anh lại hiện lên tơ máu, trong ánh mắt tựa như có một tầng huyết sắc, Lâm Bảo Bảo vô ý thức nắm chặt tay anh, hai mắt mở to.
Sau một khắc, tay anh che mắt của cô, âm thanh của Đàm Mặc thanh vang lên: "Về sau chắc chắn anh sẽ không để loại chuyện như này xảy ra lần nữa, chắc chắn sẽ không có lần sau!"
Ở nơi cô không thấy được, ánh mắt của anh lại lần nữa tràn ngập sắc đỏ, dữ tợn điên cuồng, mười móng tay lại không thể khống chế nổi mà dài ra, trông y hệt như một con quái vật.
Hai mắt Lâm Bảo Bảo bị anh che kín mít nên không nhìn thấy biến hóa của anh, nhưng cô lại rất nhạy bén cảm giác được cái gì đó.
Cô đưa tay lên xuống kéo bàn tay của anh xuống lại bị anh che rất chặt, khiến trong lòng cô cảm thấy càng lo lắng hơn, "Đàm Mặc. . ."
Không biết qua bao lâu tay Đàm Mặc mới rời đi, Lâm Bảo Bảo nhìn kỹ anh lại phát hiện anh đã bình tĩnh lại, thậm chí còn cười cười với cô, nụ cười của anh không che dấu được dịu dàng, tựa hồ như toàn bộ dịu dàng của cuộc đời anh đều dành cho cô.
Trong lòng Lâm Bảo Bảo cảm thấy thả lỏng, cô cuối cùng cũng thấy an tâm, lại nắm lấy tay anh, dưới sự vỗ về của anh, không chống nổi cơn buồn ngủ, cô thiếp đi.
Sau khi cô ngủ say, Đàm Mặc vuốt ve khuôn mặt của cô rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

***
Chờ đến khi Lâm Bảo Bảo tỉnh lại lần nữa cũng không thấy Đàm Mặc, hai chị em Đàm Hân Cách đang ngồi cách giường không xa, cầm điện thoại chơi, yên tĩnh không phát ra chút âm thanh nào.
Phát hiện cô tỉnh lại, hai chị em mau chóng lại gần.
"Nhị Bảo, chị sao rồi?"
"Muốn uống nước không?"
"Đói bụng không? Tụi em mang canh này, là bảo mẫu trong nhà nấu, vẫn còn đang nóng lắm."
Lâm Bảo Bảo chống người ngồi dậy, hỏi: "Đàm Mặc đâu rồi?"
"Vừa rồi ông nội gọi điện thoại tới, nên anh trai muốn về nhà một chuyến." Đàm Hân Cách nói, len lén nhìn cô.
Đàm Diệp nhìn cũng có chút bất an.
Lâm Bảo Bảo chú ý tới ý trong lời nói của cô ấy, là Đàm Mặc chủ động về nhà chứ không phải bị Đàm lão gia gọi về. Nhìn thấy bộ dạng của hai chị em, trong lòng cô có chút suy nghĩ nhưng không thể hiện ở trên mặt, cô nói sang chuyện khác, hỏi thăm bọn họ bao giờ phải về nước.
"Ba nói mấy ngày nữa sẽ về."
"Mấy ngày nữa, thế thì hai em sẽ không kịp khai giảng đấy." Lâm Bảo Bảo cười nói: "Không sợ bị chậm trễ việc học à?"
"Dù sao thành tích của bọn em cũng không tốt, chậm thì cứ chậm thôi." Đàm Diệp có chút hờn dỗi nói, hiển nhiên còn nhớ rõ lúc trước cô cười nhạo hai chị em họ.
Nói chuyện với hai chị em một lát, Lâm Bảo Bảo đã có thể hiểu rõ hơn đối với lần bắt cóc này, cô hiểu lần này sẽ có nhiều người gặp xui xẻo rồi, thậm chí Đàm Minh Bác cũng phải trì hoãn việc về nước.
Nói thực ra, bởi vì cô cho nên nhiều người Đàm gia mới vướng vào rắc rối, thậm chí cả nhà chính Đàm gia cũng vô cùng náo loạn, cô có chút giật mình, sau đó cô càng thêm khẳng định năm ngoái lúc Đàm Mặc bị bắt cóc đã ảnh hưởng rất lớn đối với anh - bị bệnh về thần kinh.
Tinh thần của anh vẫn luôn không thể ổn định, anh vẫn chỉ là cố gắng duy trì bộ dáng như một người bình thường, nhưng nếu ai mà chọc giận anh chắc chắn không chết thì cũng bị thương.
Suy đoán này lên tới đỉnh điểm lúc cha mẹ cô đến.
Lúc cha mẹ cô đến là chạng vạng tối.
Đàm Mặc vẫn chưa về, hai chị em Đàm Hân Cách ở bệnh viện với cô, ngoài ra còn có thêm một trợ lý của Đàm Mặc, Doãn thư ký lần này không có ở đây, có lẽ là đã đi giúp Đàm Mặc làm việc gì đó.
Hai người gặp nhau ở cửa phòng bệnh.
Đôi vợ chồng này đã mười năm không gặp nhau, lúc này gặp lại đều có chút sửng sốt, nhưng mà còn chưa có kịp phản ứng gì thì người ở trong phòng bệnh đã phát hiện ra họ.
"Dì Dương?"
Hai chị em Đàm Hân Cách đã gặp Dương Ý Thư trước đây, nhưng chưa từng gặp Lâm Tử Tấn, không khỏi có chút tò mò.
Bị quấy rầy như thế, đôi vợ chồng cửu biệt trùng phùng này không để ý đối phương nữa, mà là nhìn về phía phòng bệnh, hai người cùng nhau đi vào, nhìn Lâm Bảo Bảo trong phòng bệnh rồi kêu một tiếng.
"Bảo Bảo, con không sao chứ?"
Lâm Bảo Bảo nhìn hai người tựa như đến chung với nhau cũng thấy sửng sốt một chút, sau đó mặt tràn đầy nghi ngờ.
"Hai người. . ."
Lâm Tử Tấn bước nhanh qua, vừa nhìn cô vừa nói: "Con đúng là làm ba sợ chết khiếp, con không sao chứ?"

Dương Ý Thư không vội vàng, trước khi bà đến đây đã được Đàm Minh Bác nói qua tình huống một chút, bà nói: "Có vẻ như con vẫn ổn."
Lúc này hai chị em Đàm Hân Cách mới biết thân phận của Lâm Tử Tấn, nghe thấy đôi vợ chồng này một trước một sau nói, nhìn không được nhìn hai người họ một chút.
Bọn họ cũng biết tình huống của gia đình Lâm Bảo Bảo, trước kia lúc còn không hiểu chuyện họ còn lấy chuyện này để gây tổn thương cho Lâm Bảo Bảo, nói cô cha không thương mẹ không yêu, sau này hiểu chuyện rồi thì cực kỳ ít nhắc lại chuyện này, chỉ là lúc bị Lâm Bảo Bảo bắt nạt tới mức tức giận không kìm nổi thì mới nhắc tới vài câu, ba người làm tổn thương lẫn nhau.
Lúc này, nhìn thấy hai người cha mẹ ruột của Lâm Bảo Bảo, lại nghe bọn họ nói, không khỏi cảm thấy đồng tình với Lâm Bảo Bảo.
Lâm Bảo Bảo bình tĩnh hỏi: "Sao hai người lại tới đây?"
Lâm Tử Tấn không giấu được nét mỏi mệt và lo lắng trên gương mặt, nói: "Con xảy ra chuyện như vậy, sao ba lại có thể không đến được?"
Sau khi nghe tin con gái bị bắt cóc, ông lập tức đặt vé máy bay tới đây, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, không chợp mắt chút nào, bay thẳng một chuyến đến đây, xác nhận cô thật sự không sao thì trái tim vẫn luôn lơ lửng giờ mới thả lỏng.
Dương Ý Thư nói: "Mẹ nghe Minh Bác nói, vừa lúc cũng ở gần đây nên tới thăm con, con không có việc gì là tốt rồi."
Từ biểu hiện của đôi vợ chồng đã ly hôn này có thể thấy được, biểu hiện của Lâm Tử Tấn có chút quan tâm, còn Dương Ý Thư lại có chút lạnh lùng, nhưng mà bà đã tới đây, thể hiện rằng thực ra bà rất quan tâm tới con gái mình.
Lâm Bảo Bảo lại nhìn bọn họ, không nói gì.
Hai người thấy cô không sao, trong lúc nhất thời phòng bệnh chìm vào yên lặng.
Hai chị em Đàm Hân Cách nhìn một nhà ba người, rất thức thời rời đi cho bọn họ có không gian riêng để nói chuyện.
Phòng bệnh yên tĩnh một lát, sau đó Lâm Tử Tấn phá vỡ im lặng, "Đàm Mặc đâu rồi?"
"Về nhà." Lâm Bảo Bảo ngắn gọn trả lời.
Sắc mặt của Lâm Tử Tấn có chút khó coi, không cần hỏi cũng biết lần này con gái bị bắt cóc, ông giận chó đánh mèo lên người Đàm Mặc, nếu như Đàm Mặc cũng ở đây, khẳng định ông sẽ không nhịn được mà đánh anh một cái.
"Chuyện lần này. . ." Lâm Tử Tấn cân nhắc lời nói, "Đã để con phải chịu khổ rồi, chờ con xuất viện thì về nước với ba thôi, Đàm gia. . ." Ông cắn răng, "Về sau ba tìm cho con một người đàn ông khác tốt hơn."
Nước của Đàm gia quá sâu, Lâm Tử Tấn không muốn con gái nhảy vào vũng nước đục này, lần này chỉ là bắt cóc, thế có phải là lần tới con gái cũng không còn hay không? Không phải ông không tin Đàm Minh Bác và Đàm Mặc, nhưng thế lực của Đàm Minh Bác lại ở trong nước, còn Đàm Mặc tuổi quá trẻ, hai người này có thể đối đầu với nhà chính Đàm gia không? Và bọn họ có nguyện ý làm như vậy hay không?
Lâm Bảo Bảo không lên tiếng.
Lúc này, Dương Ý Thư nói: "Người đàn ông tốt hơn? Ông đang nói tới ai? Ông đây là lại muốn tự làm theo ý mình nữa à?"
Lâm Tử Tấn không vui nhìn bà, giọng không tốt: "Lần này việc Bảo Bảo bị bắt cóc chẳng lẽ cô không đau lòng à? Nếu không phải do cô thì Bảo Bảo cũng đã không quen với người Đàm gia, lại còn yêu đương với thằng nhóc Đàm gia kia."
Nói cho cùng, thật ra Lâm Tử Tấn cũng không thích cả nhà Đàm Minh Bác.
Dương Ý Thư không quan tâm lời lên án của ông, lạnh nhạt nói: "Đây là chuyện giữa Bảo Bảo và Đàm Mặc, ông chỉ trích tôi thì được cái gì? Hiện tại mới nói mấy câu này, không ngại chậm à? Lâm Tử Tấn, chúng ta ai cũng không có quyền chỉ trích, bởi vì chúng ta đều không phải là một người cha người mẹ tốt.."
Lời này quá sắc bén khiến Lâm Tử Tấn không thể phản bác.
Nhưng mà ông vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, "Nước Đàm gia quá sâu, không hợp với Bảo Bảo. Dương Ý Thư, cô chắc chắn cũng biết việc ở Đàm gia cũng không ít, so với tôi cô còn rõ hơn! Lần này Bảo Bảo bị bắt cóc, có bao nhiêu người tham dự, trong số đó có bao nhiêu người là người Đàm gia. . . A, mặc dù tôi ở trong nước, cũng không thể quá rõ ràng, nhưng cũng thừa hiểu Bảo Bảo là bị liên luỵ, đám người Đàm gia kia quả thực là vô pháp vô thiên!"
Dương Ý Thư đương nhiên biết rõ, nếu không lúc trước phát hiện con gái yêu đương với Đàm Mặc, bà cũng không ngăn cản. Mặc dù bà đã quen việc bản thân mình là trung tâm, nhưng sau khi con gái đã biểu đạt rõ ý của mình, bà cuối cùng cũng không thể làm gì, bởi vì dù sao bà cũng không có lập trường để ngăn cản.
Bây giờ biến thành như vậy, trong lòng bà hiểu rõ.
Nếu như con gái thật sự vẫn muốn tiếp tục nắm tay Đàm Mặc, tương lai còn một đoạn vô cùng gian khổ phải đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.