Đột nhiên bừng tỉnh, Lâm Bảo Bảo động đậy cái đầu vẫn còn đang rất đau đớn, kinh ngạc nhìn về phía cánh cửa bị đá văng cửa. Trong phòng rất tối, Lâm Bảo Bảo cũng không biết hiện tại là mấy giờ, cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy cửa bị người đá văng, nhưng bên ngoài cũng tối đen như mực, có lẽ là do bọn bắt có sợ ánh đèn sẽ dẫn tới sự chú ý cho nên xung quanh không hề có một chút ánh sáng nào. Tiếng bước chân vang lên từ phía cửa. Lâm Bảo Bảo vô ý thức dựa sát người vào bức tường, cố gắng làm giảm đi sự tồn tại của mình. Cô không biết người tới là ai, sau khi bị trói đến đây, bọn bắt cóc bỏ cô ở nơi này, ngoại trừ lúc tới để xác nhận tình huống của cô, liền không để ý tới cô nữa, tình huống như này không thể nghi ngờ chính là tốt nhất. Cô chỉ hi vọng, trước khi được cứu ra ngoài những tên bắt cóc kia đừng để ý tới cô. Trong bóng tối, một bóng người đi thẳng đến chỗ cô. Lâm Bảo Bảo cảm giác được đối phương đang đi tới phía mình, nhưng mà bởi vì xung quanh quá tối, không thể nhìn rõ bất kỳ cái gì nên khiến cô càng thêm cảnh giác. Mãi đến khi người đó đi đến trước mặt cô, khom lưng ôm cô từ dưới đất lên. Lâm Bảo Bảo vô ý thức muốn giãy dụa, nhưng bàn tay mạnh mẽ ôm lấy lưng cô, ép chặt nửa người cô vào lồng ngực, trong nháy mắt hơi thở quen thuộc bao lấy xung quanh cô khiến động tác cô dừng lại, đầu óc bởi vì đau đớn nên có chút ngây ngốc cũng tỉnh táo hơn một chút. "Đàm Mặc. . ." Cô khàn khàn mở miệng. Người ôm cô không nói gì, chỉ là càng dùng sức ôm chặt cô hơn, sau đó dây thừng cột tay cô đột nhiên bị lỏng ra, hai tay của Lâm Bảo Bảo được giải phóng nhưng mà bởi vì bị trói quá lâu nên có chút cứng ngắc. "Thật xin lỗi, anh tới chậm." Đàm Mặc ôm chặt cô ở trong ngực, vùi mặt vào giữa cổ của cô, trong âm thanh khàn khàn lộ ra một loại cảm xúc không ổn định. Cả người của Lâm Bảo Bảo mơ mơ hồ hồ, vô ý thức nói: "Anh tới nhanh mà. . . Không đúng, sao anh lại tới đây? Bên ngoài. . ." Lâm Bảo Bảo ý thức được một vấn đề, từ lúc tiếng đạp cửa vang lên đến bây giờ, chỉ có một mình Đàm Mặc, bên ngoài yên tĩnh đến đáng sợ khiến cô có cảm giác vô cùng kỳ quái. Đàm Mặc không nói gì, mà chỉ dùng sức ôm lấy cô, giống như kiểu để khiến mình tỉnh táo lại, cứ như vậy ôm cô đi ra ngoài. Rời khỏi căn phòng tối đen này, bên ngoài cũng là một màu đen y như thế. Mây đen bao phủ trong đêm, trời không có sao cũng không có mặt trăng, toàn bộ thế giới tối đến mức chỉ có thể nhìn thấy đường nét của núi rừng ở nơi rất xa. Một làn gió đêm thổi tới khiến cái đầu đang đau đớn của Lâm Bảo Bảo tỉnh táo hơn một chút, cô cố gắng mở to mắt nhưng vẫn không thấy rõ được xung quanh, cũng không biết những tên bắt cóc kia ra sao. "Đàm Mặc, những tên bắt cóc. . ." "Bọn chúng đi rồi." Đàm Mặc nói. Giọng anh hời hợt khiến cô cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái ở chỗ nào, đầu vẫn rất đau làm cho cô không thể suy nghĩ quá nhiều. Đàm Mặc ôm cô đi một đoạn đường, đi tới đầu đường cái, nơi đó có một chiếc xe đang đỗ, anh cẩn thận đặt cô vào trong xe, sau đó anh tới ghế lái rồi lái xe rời đi. Sau khi xe rời khỏi nửa tiếng, một trận lửa lớn đột nhiên bốc lên, nuốt chửng ngôi nhà bỏ hoang ở trong biển lửa, tới khi trời sáng sẽ biến thành một đống đổ nát. Xe chạy được một lát lại dừng lại lần nữa. Đầu của Lâm Bảo Bảo vẫn đau nhức vô cùng, cô ngồi trên xe khó chịu tới mức muốn ói.
Mãi tới khi một bàn tay sờ lên mặt cô, cô mới mở to mắt nhìn thấy khuôn mặt của Đàm Mặc, anh ở rất gần, đôi mắt kia đang nhìn vào trán của cô, mà cặp mắt kia. . . Hình như là có màu đỏ, đỏ tươi, dữ tợn. . . Lâm Bảo Bảo cho là mình nhìn lầm, lúc cô đang muốn nhìn kĩ hơn thì Đàm Mặc đã lùi lại. Cô chớp mắt, lúc này mới phát hiện xe dừng lại là để Đàm Mặc xử lý vết thương trên đầu cho cô. Ban ngày lúc đầu của cô đập vào cửa sổ xe, sau đó bởi vì có người bắt cô nên vẫn luôn cảm thấy đầu mình nhớp nháp, vô cùng đau đớn, không cần nghĩ cũng biết lại bị thương rồi, cô vô ý thức nghiêng đầu, nhìn gương chiếu hậu phát hiện mình trong gương tóc tai bù xù, đầu đầy máu. . . Lâm Bảo Bảo lập tức im lặng. Chẳng trách những tên bắt cóc kia lúc thấy bộ dáng cô lại khinh thường như vậy, hình tượng lúc đó của cô giống như nữ quỷ vậy. Đàm Mặc cẩn thận lau vết máu cho cô, nhỏ giọng hỏi cô: "Giờ em cảm thấy thế nào?" "Đau đầu. . ." Cô suy yếu nói, "Ban ngày hình như em bị đập vào đầu, có thể não có chút chấn động rồi." Rất tốt, cô vẫn còn tỉnh táo biết tình huống của mình hiện tại, có thể thấy được đầu óc của cô không có bị đập hỏng, Lâm Bảo Bảo nghĩ đến việc này vẫn cảm thấy khá vui, càng vui hơn là bây giờ đã có Đàm Mặc. Chờ Đàm Mặc xử lý xong vết thương trên đầu cô, cô không lo thân thể của mình còn đang yếu ớt, nhích tới gần anh, dùng một kiểu tư thế khó chịu dựa vào trong ngực anh, thấp giọng thì thào: "Đàm Mặc, anh đến rồi. . . Tốt quá, em đã rất sợ hãi, may mắn anh đến rồi. . ." Đàm Mặc yên tĩnh ôm cô, đôi mắt đỏ ngầu vì lời nói của cô, hằn lên tia máu, móng tay trên bàn tay đang ôm cô cũng không khống chế được dài ra, biến thành màu đen, giống như một con quái vật vô cùng đáng sợ. "Đàm Mặc. . ." Đột nhiên, anh dùng sức ôm chặt mặt cô vào trong ngực của mình, anh không thể cho cô nhìn thấy bộ dạng không phải người lúc này của anh. Lâm Bảo Bảo nguyên bản đã choáng váng muốn chết, bị anh dùng lực mạnh như thế liền đau đến kịch liệt, trong nháy mắt mắt tối sầm lại. Trước khi hôn mê cô nghe được tiếng thắng xe cách đó không xa, ngay sau đó là vài ngôn ngữ của nhiều quốc gia khác nhau. "Cậu nhanh biến lại đi, như này sẽ khiến những người kia chú ý. . ." "Đàm tiên sinh, anh mau bình tĩnh một chút." "Đàm tiên sinh, không được, cậu mà như thế này thì không thể vào thành phố được đâu. . ." ** ** Một lần nữa tỉnh lại Lâm Bảo Bảo phát hiện mình đã ở trong bệnh viện. Cô mở mắt liền thấy Đàm Mặc đang ở cạnh giường. Bộ dáng Đàm Mặc nhìn có chút tiều tụy, nhưng đôi mắt đen như mực nhìn rất bình thường, cũng không có màu đỏ tươi dữ tợn đáng sợ như trong ánh đèn xe mờ tối hôm qua. "Đàm Mặc. . ." Cô yếu ớt gọi anh. Trên mặt Đàm Mặc miễn cưỡng lộ ra nụ cười, đôi mắt anh có chứa cảm giác gì đó mà cô không hiểu, "Em đã tỉnh rồi, còn chỗ nào không thoải mái không?" Lâm Bảo Bảo nhìn anh một lúc, nửa ngày sau mới chậm rãi ừ một tiếng, nói: "Em tốt hơn nhiều rồi." Đúng là đã tốt hơn nhiều, đầu đã không còn đau quá mức, chỉ là thân thể có chút yếu ớt, có thể là di chứng do bị bắt cóc. So sánh với việc Đàm Mặc bị bắt cóc năm ngoái, lần này cô đã rất may mắn, chưa phải trải qua chuyện gì thì Đàm Mặc tìm được cô. Đàm Mặc nhìn kỹ cô, gọi bác sĩ tới. Bác sĩ rất nhanh đã tới kiểm tra thân thể cho cô, ngoại trừ não bị chấn động nhỏ thì chỉ bị thương ngoài da, đúng là không có gì đáng ngại, nhưng mà vẫn phải nằm viện quan sát mấy ngày. Sau khi bác sĩ rời khỏi, Đàm Mặc lấy cho cô một cốc nước, vẫn đứng cạnh giường nắm chặt tay cô và nhìn cô chăm chú. Vết thương trên cổ tay đó bị dây thừng mài ra của cô đã được xử lý, quấn băng gạc.
Thấy hai mắt anh đang nhìn chằm chằm cổ tay của cô, thần sắc có chút không đúng, Lâm Bảo Bảo cảm thấy có chút khó xử, nhịn không được nói: "Đàm Mặc, sao anh có thể tìm được em? Với cả, Hân Cách và Tiểu Diệp không sao chứ? Bọn cướp lần này. . ." "Lâm Nhị Bảo! Chị tỉnh rồi!" Một giọng nói ngạc nhiên vang lên, cửa phòng mở ra, Đàm Minh Bác và hai chị em Đàm Hân Cách cùng đi vào. Ba người đều rất kích động, mấy bước liền đi tới trước giường bệnh, mừng rỡ nhìn cô. Trừ cái đó ra, mắt của hai chị em Đàm Hân Cách đều hồng hồng, có chút sưng đỏ, có thể thấy được lúc trước đã khóc rất nhiều. "Bảo Bảo, thân thể con thế nào rồi? Còn khó chịu không?" Đàm Minh Bác ôn hòa hỏi. Lâm Bảo Bảo nhìn bọn họ một chút, mềm mại nói: "Con không sao, đã để mọi người lo lắng rồi. Hân Cách và Tiểu Diệp. . ." "Bọn em không sao hết." Đàm Hân Cách lập tức nói, "Lúc xe bị va chạm mạnh, vì chị che chở cho bọn em nên bọn em không có bị sao hết, ngược lại chị đấy, trán chảy rất nhiều máu, về sau lại. . ." Nhớ tới một màn kia, hai chị em Đàm Hân Cách vừa sợ hãi vừa cảm động. Ba người ngồi cùng một chỗ, lúc xe bị va chạm, bởi vì Lâm Bảo Bảo che chở cho bọn họ, bị đâm đến chảy máu rất nhiều ở đầu. Về sau xe bị vây lại, lúc đối phương phá vỡ cửa xe, muốn bắt ba người bọn họ đi, vệ sĩ Đàm gia chỉ bảo vệ bọn họ nên Lâm Bảo Bảo mới bị bắt đi. Lúc đó Lâm Bảo Bảo đã bị mất đi ý thức nhưng hai chị em họ tận mắt nhìn thấy những người kia bắt cô đã bị ngất xỉu lên một chiếc xe khác nhanh chóng rời đi. Đàm Diệp nhìn chằm chằm trán của Lâm Bảo Bảo bị quấn băng gạc màu trắng, làm khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của cô càng nổi bật, cả người vô cùng yếu ớt. Đấu võ mồm với cô nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn là nhìn thấy cô nhảy nhót tưng bừng, sức sống tràn trề, luôn làm người khác tức chết, đã bao giờ thấy cô yếu ớt như thế này. Nghĩ đến cô đã thành như này cũng muốn che chở cho bọn họ, liền không có cách nào tức giận với cô giống như trước đây. "Nhị Bảo, chị, chị phải nhanh khỏe lại. . ." Đàm Diệp lúng túng nói, "Về sau em sẽ không tiếp tục ầm ĩ với chị nữa." Đàm Hân Cách cũng nói: "Về sau chúng ta sẽ là chị em tốt, không bao giờ cãi nhau nữa." Lâm Bảo Bảo nghe được liền muốn cười, hai chị em này thật sự rất đơn thuần, cô cố ý nói: "Dù sao các cưng cũng đâu có cãi lại chị." "Chị. . ." Trong nháy mắt, hai chị em lại suýt bị cô chọc giận tức điên lên, nếu không phải thấy bộ dáng cô yếu ớt, cũng nhịn không được muốn véo cô một cái. Đàm Minh Bác mỉm cười nhìn bọn họ, rồi nhìn con trai lớn vẫn đang canh giữ trước giường, trong lòng thở dài, nói: "Bảo Bảo, lần này khiến con chịu khổ rồi." Lâm Bảo Bảo nhìn về phía ông, khóe mắt liếc Đàm Mặc một cái, từ lúc mấy người Đàm Minh Bác đi vào, anh lại trưng khuôn mặt không cảm xúc, trực giác cô biết vụ bắt cóc lần này cũng không đơn giản. Thấy cô nhìn mình không lên tiếng, Đàm Minh Bác cân nhắc rồi mới nói: "Việc này chú sẽ xử lý, con đừng lo lắng nhiều." Lâm Bảo Bảo vâng một tiếng, thấy Đàm Minh Bác không muốn nói nhiều liền không hỏi nữa. Đàm Minh Bác thấy cô không sao nữa nên rời đi ngay sau đó, vốn là ông muốn đem hai đứa nhỏ đi cùng nhưng mà Đàm Hân Cách nói muốn ở lại chỗ này với Lâm Bảo Bảo, thấy Đàm Mặc cũng không lên tiếng nên Đàm Minh Bác đành phải rời đi một mình. Đàm Minh Bác vừa rời đi, Đàm Hân Cách và Đàm Diệp cùng nhìn về phía Đàm Mặc. Vừa đúng lúc điện thoại của Đàm Mặc vang lên, anh nhìn màn hình rồi đứng dậy đi ra ngoài bắt máy. Anh vừa đi, hai chị em Đàm Hân Cách lập tức kéo cái ghế ngồi xuống cạnh giường, xích lại gần cô nhỏ giọng nói chuyện. "Nhị Bảo, chị có biết người đứng sau vụ bắt cóc này là ai không?" Đàm Hân Cách nhỏ giọng nói, "Nhất định chị nghĩ không ra." Lâm Bảo Bảo quay đầu nhìn cô, "Lẽ ra là bắt hai em đúng không, chị chỉ là thuận tiện bị bắt thôi đúng chứ?" Đàm Diệp lập tức nhảy dựng lên, "Mới không phải, bọn họ tới bắt chị đấy." "Đúng vậy, không phải tới vì bọn em đâu, chị cũng đừng thấy kì lạ, bởi vì, bởi vì. . ." Đàm Hân Cách có chút kẹt, không biết nói như thế nào với cô. Lâm Bảo Bảo yên tĩnh nhìn bọn họ, thấy hai chị em lộ vẻ mặt khó xử, mở miệng nói: "Có liên quan với người Đàm gia, phải không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]