Khi Lâm Bảo Bảo tỉnh lại phát hiện có một người đứng trước giường, qua ánh đèn mờ ảo bóng người cao lớn kéo dài như một bóng ma khiến cô sợ hãi.
"A. . ."
"Là anh!"
Giọng nam khàn khàn vang lên, Lâm Bảo Bảo cảm giác được đối phương cúi người xuống đưa tay ôm lấy cô đang nằm trên giường.
Khí tức quen thuộc khiến cô nháy mắt biết người đến là ai, không khỏi ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nửa ngày trời mới nói: "Đàm Mặc?"
Đàm Mặc ừ một tiếng, vẫn giữ nguyên động tác khom lưng ôm cô, động tác này rất khó chịu nhưng anh vẫn không buông cô ra.
Lâm Bảo Bảo giãy dụa vài cái nhưng anh không chịu thả tay, đành phải vỗ vỗ anh, "Anh mau thả em ra đi, em, em. . ."
"Em sao vậy?" Đàm Mặc căng thẳng hỏi.
Lâm Bảo Bảo đỏ bừng mặt, lầm bầm vài tiếng, rốt cục không thèm đếm xỉa nữa và nói: "Em muốn tới nhà vệ sinh."
Đàm Mặc im lặng, cẩn thận từng li từng tí dìu cô đứng dậy.
Lúc cô ngồi dậy đầu có chút choáng váng, suýt chút nữa ngã xuống, may mắn Đàm Mặc vẫn luôn dìu cô, không để cho cô ngã lại trên giường.
Cô chóng mặt được Đàm Mặc dìu vào phòng vệ sinh, mãi cho đến khi anh đóng cửa đi ra ngoài cô vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn đang xám xịt, một tia sáng cũng không có, tỉnh lại sau giấc ngủ liền thấy được Đàm Mặc như một bóng ma đứng ở trước giường, loại cảm giác này. . . Vô cùng vi diệu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/1116923/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.