Lâm Bảo Bảo mở to mắt, chỉ cảm thấy đầu mình đặc biệt đau, kèm theo cảm giác buồn nôn, thật sự rất tệ.
Mắt của Lâm Bảo Bảo thật vất vả mới có thể xác định được tiêu điểm, Lâm Bảo Bảo nhìn thấy trước mặt mình là gương mặt tiều tụy của ba Lâm đang nhìn chằm chằm cô mà ngẩn người.
Ba của cô mặc dù bây giờ lớn tuổi rồi có chút béo ra, nhưng là người có thành tựu về sự nghiệp, luôn luôn chú ý đến hình tượng, luôn đem đến cho người khác cảm giác ôn hoà, tướng mạo như Phật Di Lặc vậy, bất tri bất giác sẽ để cho người khác bị bộ dạng đó của ông lừa gạt.
Nhưng lúc này bộ dạng của ông lại tiều tụy như vậy, rất lâu rồi Lâm Bảo Bảo chưa có thấy.
Trong lúc nhất thời, Lâm Bảo Bảo chỉ có thể đần mặt ra nhìn ông.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, Lâm Tử Tấn ngạc nhiên mở to mắt, nghiêng người về phía cô, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Bảo Bảo, con sao rồi?"
Lâm Bảo Bảo thật lòng nói: "con đau đầu, cảm thấy buồn nôn…."
Nói xong, cô nhịn không được đưa tay sờ lên đầu, luôn cảm thấy đầu của mình đau vô cùng.
“Đừng động! Đừng động!” Lâm Tử Tấn khẩn trương giữ lấy tay của cô, “con bây giờ đang bị thương, tốt nhất không nên cử động."
Lâm Bảo Bảo đè xuống cảm giác buồn nôn, lúc này mới để ý, mình đang ở bệnh viện, xung quanh một màu trắng như tuyết, không phải đang ở nhà.
Nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, cô cau mày nhìn ba của mình, không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/1116922/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.