Sau khi nói chuyện điện thoại xong, tâm trạng của Lâm Bảo Bảo cảm thấy không tốt.
Thực ra mỗi lần gọi điện thoại với cha mẹ ruột tâm trạng của cô chưa bao giờ tốt, mỗi lần đều mất rất nhiều thời gian mới có thể bình tĩnh trở lại.
Lâm Bảo Bảo ngồi ở trên gác xép nhỏ, chân co lên, khuôn mặt đặt trên hai đầu gối, nhìn vào bóng đêm lạnh lẽo cô đơn, ngẫu nhiên từ đâu đó truyền đến tiếng tiếng pháo ở đâu đó, lộ ra vẻ náo nhiệt trong cô đơn.
Gác xép nhỏ là địa bàn của cô.
Đối với người lớn, gác xép quả nhỏ hẹp nên mẹ cô vẫn luôn không thích tới đây. Hồi nhỏ sau khi phát hiện bí mật này, cô liền thích trốn ở chỗ này, sau khi lớn lên tật xấu này vẫn không thay đổi.
“Tại sao em lại trốn một mình ở chỗ này?”
Một âm thanh trầm thấp từ tính vang lên trong không gian yên tĩnh, người đàn ông đi đến phía sau cô và đưa tay ôm cả người cô vào trong lòng.
Nghe nói tư thế co rút giống con thú nhỏ này chứng tỏ trong lòng chủ nhân cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, chống lại toàn bộ tổn thương từ thế giới bên ngoài.
Đàm Mặc cẩn thận ôm cô vào trong ngực.
Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn anh, sau đó tựa vào trong ngực anh, mím môi không nói gì.
“Em sao thế?” Thanh âm của anh càng thêm ấm áp, trầm thấp tràn đầy từ tính và mị lực của phái nam.
Lâm Bảo Bảo im lặng một lát rồi mới nói: “Cũng không có gì, em vừa nói chuyện điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/1116912/chuong-35.html