Lâm Bảo Bảo bị lời nói của anh làm cho phì cười.
Nhưng rõ ràng là cô cũng không tin những điều anh nói, chỉ xem như anh đang nói đùa. Giống như năm ngoái lúc anh về nước tìm cô, lý do mà cô từ chối anh, anh trả lời rằng tâm lý của anh lớn hơn cô, cô xem câu trả lời đó chỉ như là một lời ngụy biện.
Đàm Mặc tùy ý để cô cười, ôm cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ vào trong ngực, cảm thấy trái tim tràn đầy mềm mại và ngọt ngào.
Cuối cùng Lâm Bảo Bảo có chút chịu không nổi, lúng túng quay mặt lại áp mặt lên vai của anh.
Mãi cho đến đêm khuya hai người mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Đàm Mặc vẫn đi theo vào khuê phòng của cô, vẫn là lý do cũ, không có cô anh sẽ bị mất ngủ.
Lâm Bảo Bảo có chút nghi ngờ, “Lúc nào anh có cái tật xấu mất ngủ này vậy?”
“Sau khi anh bị bắt cóc.” Lý do của Đàm đại thiếu vô cùng hợp lý, anh đem nguyên nhân mất ngủ đổ cho lần bắt cóc, còn lý do đúng đã bị anh quẳng ra sau đầu.
Lâm Bảo Bảo nhớ tới sau khi anh bị bắt cóc thì tinh thần trở nên khác thường, còn có cơ thể anh cũng bị dày vò kinh khủng dẫn đến nhiệt độ cơ thể thấp hơn người bình thường, rất nhiều loại thuốc cũng không có tác dụng với anh, lập tức trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, không nghi ngờ anh nữa, kéo anh lên giường, nói: “Vậy lúc anh ở nước ngoài điều trị, anh không ngủ được thì làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/1116911/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.