Mặc Kỳ Dực rời đi, căn phòng trở về trạng thái yên tĩnh.
Lời nói luôn là thứ vũ khí sắc bén nhất có thể giết chết chúng ta.
Mệt rồi, căn bản sau bao thứ chuyện cũng đã đủ rồi. Cô không muốn phải chịu thêm nữa.
Quán bar, khu vực quen thuộc Mặc Kỳ Dực vẫn thường lui tới.
Mặc Kỳ Dực ghé đến, khi bước vào trạng thái người đàn ông âm trầm vô cùng.
Đêm đó, không biết bao nhiêu chai rượu là đủ, bóng dáng người đàn ông hiện rõ sự bất lực phủ trên nền sàn, dưới chân biết bao nhiêu tàn thuốc bị dẫm nát.
Căn phòng ứ đọng làn khói trắng, não nề âm u đến vô cùng. Cảm giác phải chịu đựng, lên đến đỉnh điểm.
Uống rượu để tiêu sầu, để tỉnh táo, nhưng càng uống càng chìm vào dòng hồi ức chẳng cách nào mà thoát ra được, khiến ta mãi bị lấn sâu.
Buông tha, vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.
"Được... buông tha cho em."
Hắn không tiếp tục muốn thấy cô đau khổ nữa. Nhưng có lẽ, sự rời đi của cô lại là nhát dao ngược tự chính tay hắn đâm vào hắn. Đau đớn biết bao.
Trình Thâm ngồi xuống ghế, cầm lấy một chai rượu loại mạnh rót ra ly, nhẹ nhàng nhấp lên, nhìn bộ dạng đau khổ của Mặc Kỳ Dực, khiến anh không thoải mái là bao.
"Nếu là em, em sẽ không để cô ấy đi."
Khó khăn lắm mới tìm được, lần này sống chết cũng không để người con gái mà anh yêu rời đi.
Nhưng, Mặc Kỳ Dực là vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-khong-kiem-soat/3617783/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.