Bên trong khoan xe, Mặc Kỳ Dực cũng chỉ vừa mới kết thúc công việc liền trở về. Tin nhắn gửi đến cho Lộ Tĩnh cũng đều do sự nhớ nhung mà hình thành.
Thoang thoảng hương xe thứ mùi hoắc hương quen thuộc, hòa lẫn vào mùi ngọt ngào của cô. Hai thái cực đối lập, nhưng kết hợp lại kích thích kẻ khác không ngừng đến nghiện.
Nhìn Lộ Tĩnh nhỏ bé trong vòng tay, hễ khi nhìn thấy cô gái nhỏ này, đều không kiểm soát được mà chỉ muốn ôm chầm lấy, đem cô làm của riêng.
Trước kia nếu như người đàn ông muốn cô, đều xuất phát và đền do sự kiêu ngạo nên chỉ có thể ép bức cô thuộc về hắn. Còn ở hiện tại, hắn lại hoàn toàn đơn thuần, sự muốn đều chỉ đơn giản xuất phát ở việc muốn nhìn thấy cô.
Cái xúc cảm này, Mặc Kỳ Dực chưa trải qua bao giờ.
Dẫu sao xung quanh trước giờ nhiều nữ nhân, người đàn ông tùy tiện hứng thú chơi đùa. Nhưng từ khi tiếp xúc với cô gái nhỏ, cô lại như liều thuốc kích ứng khi gợi thứ ham muốn dục vọng bị dập tắt từ lâu, nhưng cũng chính cô như một loại kháng thể sản sinh ra khiến hắn chẳng thể ham muốn đối với những kẻ khác được.
Cô, được điều chế riêng cho hắn.
Cô, thuộc về hắn!
Mặc Kỳ Dực ham muốn cô, cơ hồ bao nhiêu cũng không đủ.
Trong vô thức, bàn tay người đàn ông vươn xuống phía dưới, chạm vào vết sẹo dưới chân, mân mê nhẹ khiến Lộ Tĩnh không khỏi run lên. Giọng nói nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-khong-kiem-soat/3608610/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.