Đêm đen tĩnh lặng không thấy đáy, như muốn đem con người ta chìm nào hố sâu đến vô tận, mãi chẳng thể nào thấy lối ra.
"Bao lâu rồi?"
Trong phòng làm việc cao ngất của tập đoàn Đế Đô, Mặc Kỳ Dực nhíu mày nhìn vào chiếc laptop, nét mặt không hề mang điệu bộ thoải mái.
"Thưa ngài, hơn hai tháng rồi."
Trợ lý Quang đứng bên cạnh, lằng lặng báo cáo. Cứ cách một khoảng thời gian, Mặc Kỳ Dực lại theo thói quen lặp lại câu nói đó.
Bao lâu cô rời đi rồi?
Hai tháng rồi.
Mới hai tháng thôi sao, vậy mà Mặc Kỳ Dực có ảo giác hơn một năm trời rồi.
Mặc Kỳ Dực trả cô tự do, để cô trở về cuộc sống trước đây. Nhưng chính bản thân người đàn ông, lại không tài nào mà trở về cuộc sống trước đây được.
Sự xuất hiện của cô như thể ánh sáng, vốn đã thay đổi cái thế giới tăm tối của hắn. Cô đi, ánh sáng vụt tắt, khiến chính bán thân lại lạc lõng không tìm được đường.
Buông tha cô, lại tự dày vò chính bản thân đến đau đớn.
Điện thoại sáng đèn. Tin nhắn từ Cẩn Nghiêm khi này được gửi tới.
(Lão đại, anh có muốn đến khu vực đấu trường Frazi không?)
Khu vực này, là khu vực thi đấu quyền anh của các nhân vật vươn tầm thế giới. Là đấu trường, có thể nói chính là trận đấu một mất một còn. Cho dù có còn sống đi chăng nữa, thì cũng chỉ là bộ dạng không yên ổn.
Mặc Kỳ Dực nhìn tin nhắn, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-khong-kiem-soat/3617784/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.