Suốt thời gian một tuần, Lộ Tĩnh gần như ở trong phòng bệnh không muốn rời đi. Mọi việc của y tá, hầu như cô đều thay để mà chăm sóc cha Lộ. Cô gái nhỏ mong ngóng từng ngày, chỉ để có thể trông thấy cha Lộ tỉnh lại.
Cô muốn, cô phải là người đầu tiên mà cha Lộ nhìn thấy khi ông tỉnh giấc.
Hơn một tuần, cha Lộ vẫn chưa hề tỉnh lại.
Tuy nói thời gian tối đa hai tuần, nhưng Lộ Tĩnh lại có vẻ gấp gáp vô cùng. Chưa giây phút nào trong cuộc đời, bản thân lại phải lo lắng tột cùng như thế.
Đêm đó, Lộ Tĩnh vì chăm sóc cha mà gần như kiệt sức, bởi cô nôn nóng, cứ hễ ngủ được một chút lại giật mình tỉnh dậy, một chút tiếng động nhỏ cũng sẽ dễ dàng đánh thức được cô.
Cô gái nhỏ yên tĩnh ngồi trên ghế, dần dần ngủ quên lúc nào không hay, đầu gục dựa vào bên cạnh giường bệnh gần vị trí cha Lộ. Bàn tay bấu víu nắm lấy bàn tay của ông, còn đan xen vào tay cô.
Rất lâu sau, tiếng động từ cửa được truyền đến. Mặc Kỳ Dực lẳng lặng tiến vào, nhìn cô gái nhỏ vì mệt mỏi mà ngủ gật, người đàn ông đưa tay vuốt ve trên gương mặt, trong lòng đau xót vô hạn.
Gương mặt cô vẫn yên tĩnh như thế, dáng vẻ không muốn làm phiền đến bất kỳ ai. Ngay cả hắn, cô cũng không có yêu cầu gì.
Người đàn ông khụy người xuống, khẽ ghé lại gần cảm nhận từng hơi thở đều đều bên cạnh, ngón tay vươn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-khong-kiem-soat/3617782/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.