Đồng hồ bây giờ chỉ mới vào khoảng bốn giờ chiều, khi này cha Lộ vẫn chưa về. Gian nhà xung quanh vắng vẻ, mọi thứ đồ chưng cất của cha đều được xếp gọn. Nơi góc bàn, vẫn để một tấm hình ba người đầy đủ, chưa bao giờ được gỡ xuống.
Lộ Tĩnh đi lại gần, bức hình được chụp thuở cô vẫn còn bé, qua chục năm trời hiện giờ cũng đã phai lên thứ màu cũ kĩ nhưng không hề bám bụi, bởi căn bản cha Lộ lúc nào cũng lau bức hình này để nó trong tình trạng sạch sẽ nhất.
Khi này Lộ Tĩnh tiến hành dọn dẹp khắp căn phòng. Bắt đầu tự tay nấu cơm, giặt giũ quần áo, lần lượt phơi ra.
Khoảng hơn sáu giờ chiều, cha Lộ đã trở về. Ông di chuyển trên chiếc xe máy cũ rích, nhưng bộ đồ bảo vệ được phát từ công ty lại rất đẹp, tấm thẻ nhỏ ghi tên nhân viên được dát ánh bạc. Cho dù nhìn sơ qua, cũng biết được bộ đồ này trị giá đắt tiền.
Cô bỗng chốc cảm thấy, Mặc Kỳ Dực quả thật phô trương.
Đây dường như cũng chính là tính cách của người đàn ông này.
Nếu đã là người phụ nữ của hắn, những thứ được cho đều là tốt nhất. Còn một khi đã chán, thì nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.
Đó cũng chính là lý do mà với lời đề nghị của người đàn ông, Lộ Tĩnh cho dù cảm thấy có một chút rung động, nhưng vẫn là không muốn buông bỏ đi suy nghĩ ban đầu.
Nếu một lúc nào đó Mặc Kỳ Dực chán cô, người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-khong-kiem-soat/3608608/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.