Khương Hà Nhi buồn bực, ban đầu cứ tưởng nhận được sự quan tâm của Lê Tử Trung, không ngờ anh là không muốn đứa trẻ cản trở hai người, đúng là quái nhân!
Cô đẩy Lê Tử Trung ra, một thân ướt đẫm rời khỏi bồn tắm, tự dùng khăn khô lau mình rồi mặc quần áo. Xong việc thì đi dọn đồ, không nói thêm gì.
Anh biết mèo con của mình giận dỗi cũng không lên tiếng, trơ mắt nhìn cô đi khỏi. Anh không chỉ muốn giữ cô làm của riêng, tuổi thơ của anh chỉ có Khương Hà Nhi là người đối với anh chân thành nhất, anh cũng sợ nếu có đứa trẻ nó sẽ phải chịu áp lực.
Sau đó hai người rời khỏi bệnh viện, trước khi đi cô không quên nhìn lại một lần khung cảnh quen thuộc này. Thời gian qua cô rất vui, Tề Tề, Tề Minh, bác Lăng bọn họ rất tốt. Không biết sau này cô sẽ ra sao? Cô không mang đồ gì theo, Lê Tử Trung nói nếu thiếu đồ sẽ mua lại. Cô chỉ lén giữ quân Mã của bộ cờ vua, lần đó Tề Tề dọn nhưng bị thiếu quân này, cô vốn muốn hôm sau trả lại nhưng thằng bé không đến, mang theo coi như là món đồ kỉ niệm.
Trên xe, Khương Hà Nhi không khỏi buồn bã. Cô cứ nghĩ lần này sẽ về căn biệt thự kia. Nhưng cô phát hiện ra xe đã chạy rất lâu, căn biệt thự quen thuộc kia không thấy một góc, đường đi rất lạ.
"Tử Trung, anh muốn đưa em đi đâu?"
"Một lát nữa em sẽ biết" Lê Tử Trung vuốt mái tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-h/2865484/chuong-42.html