Hai mắt Khương Hà Nhi rũ xuống, trong lòng cô dường như có thứ gì đó đè nặng lên. Lê Tử Trung nói anh muốn thấy cô vui vẻ, giam cầm cô thế này mà còn muốn cô vui vẻ sao?
Bữa trưa hôm đó do Lê Tử Trung đích thân nấu, là một bàn tiệc hoành tráng, món nào cũng ngon, cũng đẹp mắt nhưng Khương Hà Nhi ăn lại chẳng có chút cảm xúc nào, chỉ khen ngon rồi mỉm cười cho có lệ.
"Vậy khi nào em có thể ra ngoài?" Khương Hà Nhi mong chờ hỏi
Hóa ra cô luôn mong được ra ngoài, Lê Tử Trung xoa nhẹ tóc cô, dịu dàng đáp:
"Ngoan, bây giờ chưa được. Đợi đến chiều nay vệ sĩ sẽ dẫn em đi"
Khương Hà Nhi gật đầu, cô không vui. Lê Tử Trung cũng không còn cách nào khác, anh vốn dĩ muốn cùng cô ăn mừng tân hôn ở nhà, nhưng vì có việc gấp nên mới đưa cô đến đây, xa một tháng, anh cảm thấy mình không thể tách cô ra nữa.
Nếu không có gì Lê Tử Trung nhất định không đưa bảo bối nhà mình ra ngoài, nhưng vì trong rừng trúc này có giấu một bí mật lớn, xử lý xong sẽ mất nửa tháng, anh không thể xa cô quá lâu. Bây giờ để Khương Hà Nhi ra ngoài, trong lúc cô đang đi dạo vô tình thấy mấy thi thể mà vệ sĩ chưa dọn kịp sợ rằng cô sẽ bị dọa sợ.
"Để anh xem" Lê Tử Trung nhẹ nhàng nâng bàn tay phải của cô lên, trên ngón áp út điểm một chiếc nhẫn lấp lánh ánh bạc, viên kim cương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-h/2865483/chuong-43.html