Lúc mọi chuyện đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, Ngụy Ngôn Diễm bám lấy một bên lan can. Khi cô cứ nghĩ bản thân chết chắc rồi thì đột nhiên.
“Pằng!”
Tiếng súng vang lên thật sự đã phá vỡ bầu không khí chết người này.
Ngụy Uyển Nhu che một bên tay đang chảy máu ròng ròng, cô ta kinh ngạc ngước mắt lên trên, không ngờ lại nhìn thấy người đàn ông mà bản thân từng tâm tâm niệm niệm. Là Phó Trạch Dương, không ai biết tại sao chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà Phó Trạch Dương có thể chạy tới đây.
Không những vậy, phía sau hắn bây giờ ngoại trừ một toán vệ sĩ còn có cảnh sát. Hiển nhiên là Phó Trạch Dương đã nhận được tin tức cầu cứu từ phía Ngụy Ngôn Diễm.
Cô ta không cam lòng bản thân cứ như vậy mà thua cuộc, nhìn Ngụy Ngôn Diễm đang chênh vênh bám lấy từng mỏm đá để leo lên, cô ta nở một nụ cười điên cuồng.
Không biết có phải là do bị nhốt ở Ngụy trạch khá lâu khiến cho thần kinh của Ngụy Uyển Nhu có vấn đề hay không. Cô ta cầm thật chặt lấy gậy sắt, nói với Ngụy Ngôn Diễm còn đang đấu tranh với cái chết.
“Ngụy Ngôn Diễm, chị xem? Cuối cùng thì tôi cũng không thể trở mình được, thế nhưng tôi không cam lòng chị có thể sống vui vẻ trên thế giới này. Vậy nên tôi và chị cùng chết nhé? Kiếp sau tôi là chị, còn chị sẽ là em gái tôi, khi ấy tôi nhất định sẽ làm một người chị tốt, cái gì em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-em/3476275/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.