Ngụy Ngôn Diễm chống một tay lên lan can gần đó, cô không nghĩ rằng bản thân lại gặp Ngụy Uyển Nhu trong hoàn cảnh này.
Dạo gần đây Ngụy Uyển Nhu đang phải chịu rất nhiều áp lực, đáng lẽ ra cô ta nên khóc lóc ỉ ôi rồi đi tìm người đàn ông nào đó mà dựa vào mới phải.
Nhìn cây gậy sắt trên tay Ngụy Uyển Nhu, cô biết chắc cô ta có chuẩn bị mà tới.
Ngụy Ngôn Diễm nhìn chân mình đang bị thương, chỉ sợ lát nữa có chạy cũng chạy không thoát cô ta. Mà người tài xế chở cô đi ngày hôm nay đã bị thương trong vụ đụng xe vừa nãy. Mà Ngụy Uyển Nhu, hẳn là có đem theo người tới đây.
Vừa nghĩ xong, cô thực sự đã nhìn thấy đám thanh niên hổ báo được Ngụy Uyển Nhu thuê tới để làm việc xấu.
Sau mấy ngày bị nhốt trong nhà, Ngụy Uyển Nhu gần như đã thay đổi, nét mặt mà cô ta luôn tỏ ra mềm mại ôn nhu nay đã có nhiều khác biệt. Đôi mắt trũng sâu, khóe môi câu lên, gò má cao mà hóp lại, nhìn đâu còn ra vẻ đẹp của tiểu mĩ nhân ngày xưa mà cô ta vẫn luôn lấy làm tự hào nữa.
“Sao không chạy nữa đi?” Ngụy Uyển Nhu cười một cách xấu xí, cô ta đã chờ ngày này rất lâu rồi.
Có trời mới biết để có thể canh được thời gian và động tay động chân với chiếc xe mà Ngụy Ngôn Diễm sẽ lái ngày hôm nay, cô ta đã chờ quá lâu.
Bước từng bước tới gần người mà cô ta luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-em/3476274/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.