Hắn tìm thấy Ngụy Ngôn Diễm bị gió và sóng đẩy vào một mỏm đá kín, cô nằm ở đó, còn hô hấp, chỉ có điều máu trên người cô vẫn đang chảy, may mắn là vết thương không quá lớn, thế nên lượng máu cô mất không nhiều.
Tuy nhiên, nghĩ đến nước muối biển mặn sẽ xát lên vết thương của cô làm cho hắn nhìn mà đau lòng.
Phó tổng bơi nhanh về phía đó, sau khi xác nhận chính xác là cô thì mới như vỡ òa trong hạnh phúc. Chỉ có điều sức của hắn cũng chỉ có đến đây, khi hắn hơi rướn người lên dùng thân mình chắn mưa chắn gió cho cô thì cũng là lúc hắn kiệt sức mà ngất đi.
-----
Nằm trong căn phòng bệnh trắng toát toàn mùi thuốc sát trùng, Phó Trạch Dương mở bừng hai mắt đỏ ngầu, hắn nhìn khoảng không một lát, sau đó mới như tỉnh hẳn sau cơn miên man mà chạy ra khỏi phòng bệnh.
“Phó tổng!”
Phó Trạch Dương không muốn nghe, sau khi xác định được Ngụy Ngôn Diễm đang nằm trong căn phòng bệnh bên cạnh thì hắn lập tức mở cửa xông vào.
Nhìn người con gái đang yên giấc trên giường bệnh, cuối cùng thần kinh của Phó tổng cũng được thả lỏng.
Hắn gằn giọng nói với trợ lí ở phía sau.
“Ngụy gia nhất định sẽ phải trả giá thật đắt vì đã làm thương tổn người của tôi.”
Tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, Nguỵ Ngôn Diễm cau mày vì cơ thể đau nhức nhối.
Thế nhưng chỉ một giây sau đó, cô đã được người đàn ông bên cạnh ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-em/3476276/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.