“Cô ta treo cổ tự sát?”
Nguỵ Ngôn Diễm hỏi lại, trong lúc đó vẫn không quên dùng sức hất bàn tay ngày càng không an phận kia ra. Phó Trạch Dương lại chẳng quan tâm, hắn cứ mặc sức sờ nắn bàn tay non mịn của cô gái, yêu thích đến mức không buông được.
Cha Ngụy gằn giọng, sự bực tức lan sang màn hình điện thoại phía này, giống như chỉ hận không thể ra tay với cả con gái ruột.
“Mày còn không cút về đây cho tao.”
Chưa đợi Nguỵ Ngôn Diễm kịp đáp trả thì chiếc điện thoại trên tay cô đã bị người đàn ông bên cạnh giật lấy. Hắn cười lạnh, sự dịu dàng như nước khi đối diện với Nguỵ tiểu thư lúc đầu cũng đã mất sạch.
“Ông bảo ai cút?”
Nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia đã đổi người, cha Nguỵ lập tức không dám phát tác. Tuy nhà họ Nguỵ lớn mạnh, nhưng ông ta chỉ có thể luồn cúi trước hắn. Trong lòng ông ta không thoải mái, chỉ có điều ngoài mặt vẫn phải làm bộ nịnh nọt lấy lòng.
“Phó tổng, tôi nghe nói cậu bị thương, vết thương có nặng không?”
Nguỵ Ngôn Diễm câu khoé môi, đúng là người không biết xấu hổ.
Phó Trạch Dương chuyển từ nắm tay sang ôm eo cô, chẳng mặn chẳng nhạt đáp.
“Đương nhiên là khoẻ hơn ông rồi.”
Nguỵ tổng nhất thời bị chặn họng, nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng không xong. Ông ta xiết chặt tay, cố tỏ ra uy quyền của một người cha có đứa con ngỗ nghịch.
“Phó tổng, tôi biết thân phận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-em/3476254/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.