Vì trong quá trình trốn tránh đạn lạc quá vất vả nên giữa đường Ngụy Ngôn Diễm bị đá đập vào đầu đến hôn mê bất tỉnh nhân sự, cô không biết mọi chuyện tiếp theo diễn ra như thế nào, chỉ biết rằng giữa chừng Phó Trạch Dương có đưa cô đến chỗ trú an toàn, thêm được một lát thì có vẻ như người của Phó tổng đã tới hiện trường và dọn dẹp qua đám người có mắt không tròng dám động vào người của Phó gia kia.
Ngụy Ngôn Diễm tỉnh lại khi trời đã tối mịt mờ, cô ngồi ngốc trên giường một lát, không biết bản thân đã ngất đi bao nhiêu lâu rồi.
Cô đi dép lê xuống giường, bên cạnh cô không có người, cô nhớ rằng trước đó Phó Trạch Dương có bị thương nặng, trúng đạn ở bả vai và ở phía sau lưng, lúc đó máu chảy ra rất nhiều, không biết bây giờ người đàn ông đó thế nào rồi?
Tuy Ngụy Ngôn Diễm không có tình cảm gì với Phó tổng, nhưng dù sao trong lúc gian nguy người ta cũng xông lên lấy thân bảo vệ cô, cô không thể vừa thoát khỏi vùng nguy hiểm đã quên đi công lao của người ta được.
Ngụy Ngôn Diễm đẩy cửa phòng bên cạnh ra, nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên trong mà chỉ có thể nhíu chặt đôi lông mày.
Phó Trạch Dương nằm ở trên giường, chính xác là hắn phải nằm úp sấp xuống do vết đạn ở phía trên lưng vừa được lấy ra.
Mấy cái khăn trắng dính máu đỏ trong phòng nhiều vô kể, không biết hắn đã chảy bao nhiêu máu rồi.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-em/3476253/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.