Ngụy Ngôn Diễm được người đàn ông nọ ôm cứng trong lồng ngực, máu nóng theo bả vai hắn chảy ra, vì động tác mạnh của người đàn ông ấy mà bắn lên mặt cô.
Ngụy Ngôn Diễm chịu ảnh hưởng của những việc đời trước nên sinh ra phản ứng sợ máu tanh, cả người cô cứng còng lại, sắc mặt trắng bệch như sắp không chịu đựng được nổi nữa rồi.
Cô thở dốc, thế nhưng cũng tự biết trong hoàn cảnh này cô không nên làm gánh nặng cho hắn nữa.
Ngực cô trĩu nặng, cố chịu cảm giác buồn nôn đang cuồn cuộn nơi cổ họng, cô đưa tay ra kiểm tra vết thương của hắn.
“Không sao chứ?”
Giữa những bụi mù của vụ nổ và tiếng lửa cháy vang lên ngay bên tai, vậy mà cô chỉ chú ý tới người đàn ông đang ôm chặt cô này.
“Em đang quan tâm anh đấy à? Anh vui lắm!”
Nghe Phó Trạch Dương nói, Ngụy Ngôn Diễm không thể không mắng hắn một câu là đồ thần kinh không ổn định, làm gì có ai bị thương còn cười cười nói nói lại còn tỏ ra hết sức vui vẻ như được mùa giống hắn.
Cô đẩy lồng ngực hắn ra, muốn hắn ngồi lên để vết thương trúng đạn kia không ghì vào người cô dẫn tới tình trạng máu chảy ra càng nhiều hơn, nào ngờ được giữa chừng thì Phó Trạch Dương bỗng dưng ôm cô thật chặt, sau đó hắn lạnh mặt, lăn mấy vòng sang phía bên cạnh.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Mà chỗ hai người vừa nằm đó đã xuất hiện ba lỗ đạn ghim trên nền đất. May mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-em/3476252/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.