Ngụy Ngôn Diễm ngồi bần thần trên giường lớn, cô ngả người về phía sau. Việc trùng sinh sống lại đối với cô cứ như một giấc mơ vậy. Tuy trong vài ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng điều đó lại giúp cho Ngụy tiểu thư cảm thấy đây thực sự không phải một giấc mộng hoang đường của cô.
Cô vẫn sống, cô có thể trả thù, cô có thể tìm lại uẩn khúc sau cái chết của mẹ cô. Cô có đủ thời gian để làm tất cả, cô nhất định sẽ kéo đổ nhà họ Ngụy xuống, năm đó mẹ của cô dốc công dốc sức vì cái nhà này, như vậy, cô nhất định sẽ khiến cho người cha đáng kính và bà mẹ kế kia không được hưởng tất cả thành quả của mẹ cô.
Nhân lúc cô đang thất thần, Phó tổng lập tức tiến đến từ phía sau và vòng tay qua ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
“Nghĩ gì mà nhập tâm như vậy hả bảo bối?”
Vừa nói hắn vừa ấn cô xuống giường, vẻ mặt không thể phân rõ đâu là lưu manh, đâu là lịch thiệp mà bản thân hắn vẫn luôn bày ra lúc đầu.
“Có phải đang nghĩ tới anh không?”
Ngụy Ngôn Diễm đưa tay muốn đẩy hắn ra, tuy hắn đang bị thương nhưng sức lực vẫn rất lớn làm cho cô nhất thời không thể thoát ra được.
“Anh nghĩ cũng hay lắm.”
Nói đoạn cô liền nhân cơ hội mà luồn qua kẽ hở để đi ra ngoài.
“Chúng ta chia phòng ngủ, anh ngủ bên này thì tôi ngủ phòng bên kia.”
Cô đã chấp nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-em/3476255/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.