Khi Ngụy Ngôn Diễm tỉnh lại lần nữa, cô thấy cơ thể mình nặng như đổ chì. Đến việc nhấc tay lên để kéo chăn lông ngỗng đang đắp trên người xuống cô cũng không làm được.
Hơi thở cô đã bớt nặng nề hơn, ý thức của cô cũng đã được thanh tỉnh đôi chút.
Cô nhìn quanh căn phòng xa hoa và rộng lớn, cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Cô có thể chắc chắn đây không phải phòng ngủ của cô. Lúc mẹ còn sống, cô là một tiểu thư Ngụy gia cành vàng lá ngọc chính hiệu. Nhưng sau khi cha cô đón ả tiểu tam và Ngụy Uyển Nhu về, căn phòng công chúa xa hoa vốn được mẹ chuẩn bị cho cô cũng đã bị Ngụy Uyển Nhu chiếm mất.
Thay vào đó, cô còn phải ở trong một căn phòng nhỏ hẹp còn không bằng một phần ba căn phòng cũ. Ngụy Uyển Nhu dùng đồ mà mẹ cô đã chuẩn bị, thậm chí còn cố tình làm hỏng và phá hoại chúng trước mặt cô.
Nghĩ tới điều đó, Ngụy Ngôn Diễm bỗng dưng thấy khó thở. Cô hận chết Ngụy Uyển Nhu, nhất định, nhất định cô sẽ báo thù.
Hơi thở của cô gấp gáp dần, cho đến khi cô sắp không khống chế được bản thân nữa thì đột nhiên có một cánh tay đàn ông vươn ra, vuốt nhẹ theo dọc sống lưng cô.
Giọng nói của người đàn ông trầm khàn và từ tính.
“Ngôn Nhi ngoan, đừng vội, bình tĩnh, bình tĩnh lại nào.”
Lời nói kia như có ma lực, giúp cho Ngụy Ngôn Diễm vốn đang đắm mình trong hồi ức cũng phải nhìn sang.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-em/3476245/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.