Sáu.
Trên đầu Hữu Lâm quấn vải trắng, trên cái trán mịn màng có một vết sẹo nhỏ. Quỳ gối bất động trước linh đường.
Đang chuộc tội thôi, tôi xem thường.
Nhưng y quỳ ở đó, có lẽ vì Triệu lão gia có ơn tri ngộ với y.
Suy cho cùng Triệu lão gia là người lương thiện, ngay cả mầm tai họa là Hữu Lâm cũng sẽ nghĩ như vậy.
Triệu tiểu gia đứng lên, muốn đỡ Hữu Lâm dậy, cậu ấy nói: “Về phòng nghỉ một lát đi, người đã trông rất lâu rồi.”
Hữu Lâm xua tay, dựa đầu vào ngực Triệu tiểu gia nói: “Cẩn Trúc, cha đi rồi không thể mặc kệ Triệu phủ được.”
Triệu tiểu gia bèn ôm chặt y: “Ngươi yên tâm, ta sẽ xử lý chuyện trong nhà thỏa đáng.”
“Chắc chắn họ sẽ nói Triệu phủ…”
“Nói thì nói thôi.”
Tôi ngồi ngay bên cạnh, khi họ ôm nhau chưa bao giờ tị hiềm tôi, chắc vì tôi là người đầu tiên cũng là người duy nhất biết họ ngủ chung trên một giường. Thậm chí lão gia cũng không biết thì tôi đã biết rồi.
“Chú Ngu.” Triệu tiểu gia gọi tôi.
“Dạ.” Tôi vội vàng trả lời.
“Chú quay về phủ làm quản sự giúp ta, tiền công trả như thường.”
Tôi cảm thấy không có lý do gì để từ chối, nên đáp: “Vâng… thưa thiếu gia.”
Tôi nhìn thấy Hữu Lâm trong ngực Triệu tiểu gia mở mắt ra, nhìn tôi một cách sâu kín, có lẽ chỉ có tôi biết trái tim dưới lớp vỏ xinh đẹp này là xấu xa, luôn cảm thấy Triệu tiểu gia đang ôm một con sói đói có lớp da hồ ly.
Cảm giác chột dạ lan ra khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-vay-tren-co/974005/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.