Một.
(Một – 壹 cách viết số 1 bằng chữ trong tiếng Hoa, các số còn lại tác giả cũng dùng cách này)
“Triệu lão gia về chầu trời rồi.”
Tôi đi ngang qua đúng lúc nghe thấy người phụ nữ giặt quần áo nói vậy. Vì thế tôi dừng lại ở bờ sông một lát, hỏi mấy cô, “Khi nào?”
“Ông thọt đi đưa hạt đậu cho nhà Cầu Phúc hả?” Mấy người phụ nữ nhìn tôi, ánh mắt kiếm trong giỏ của tôi như đang chiếm của bằng mắt, cô ta nói, “Cầu Phúc toàn nói hạt đậu nhà ông tốt nhất.”
“Ta đang nói chuyện của Triệu lão gia,” Tôi kéo câu chuyện về, “Hôm qua ta còn thấy thầy lang, nói là Triệu lão gia uống đơn thuốc của ông ta, bệnh sắp khỏi rồi.”
Mấy người phụ nữ hai mặt nhìn nhau, phỏng đoán nói, “Đi sáng hôm nay.”
Một người nói: “Lúc đó ta ra ngoài nhìn thấy Triệu tiểu gia đi mua quan tài.”
Một người khác nói: “Trong phủ nhà họ Triệu treo đồ trắng rồi, Hữu Lâm khoác áo tang, khóc đỏ cả mắt lên.”
“Vô thường ấy mà vô thường.” Tôi nhìn những hạt đậu dày đặc, nhớ đến những tháng ngày làm công ngắn hạn cho Triệu lão gia, sau này tôi gặp điều bất trắc bị què chân, ông cụ chẳng những trả hết tiền công, lại còn cho thêm một khoản trong túi gạo.
“Triệu lão gia là người tốt.” Tôi nói với mấy người phụ nữ như thế.
“Tiếc là người lương thiện không có cái chết yên lành, Triệu lão gia chỉ có một đứa độc đinh, lại lớn lên thành nghiệt chủng.” Nàng ta nói, “Triệu tiểu gia chạy đi với Hữu Lâm nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-vay-tren-co/974004/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.