Cho đến khi Lý Mạn về lại Đồng Thành, Hoàng Mỹ Phượng cũng không đề cập đến Bùi Nghiệp Khôn với Lý Mạn, đêm hôm đó bà nằm trên giường suy nghĩ miên man, tính tới tính lui, nghĩ đến chuyện hai đứa bé này chung sống với nhau.
Lý Mạn không mở lời với bà, bà đợi thêm xem thế nào.
Hai tháng trước bà đã có thể nhìn ra manh mối, bây giờ còn chắc chắn hơn trước.
Chỉ có điều đây là việc mà bà lo lắng nhất.
Mồng năm Hoàng Mỹ Phượng tiễn Lý Mạn ra nhà ga Giang Châu, lúc về gặp được Bùi Giang, hai người ngồi xe buýt về cùng nhau.
Hoàng Mỹ Phượng nói vài câu, hỏi Bùi Giang vào thành phố làm gì.
Bùi Giang nói: “Tôi đi hỏi thủ tục vay thế nào.”
“Ông muốn vay tiền mua gì?”
“Mua nhà, đời tôi chẳng để lại gì cho thằng nhóc Nghiệp Khôn kia, trước khi chết muốn để lại căn nhà cho nó, để nó bớt lo một phần.”
Hoàng Mỹ Phượng lại nghĩ đến chuyện hai đứa trẻ, liền nói bóng gió với Bùi Giang, bà hỏi: “Ông định mua nhà lớn chừng nào? Chuẩn bị bao nhiêu tiền?”
Bùi Giang nói: “Trong tay tôi có khoảng hơn mười vạn, lần trước Cố Lan cầm đi năm vạn rồi, bà ấy nói cuối năm trả cho tôi, ông già này còn giữ lại sáu bảy vạn gì đó, tổng cộng hết cả có khoảng hai mươi vạn, kết hôn cũng cần tiền, còn phải biếu tiền nữa, thiếu quá.”
“Ông cũng chẳng dễ dàng gì, người một nhà tích góp là đủ có một mái nhà rồi, con cái sau này sống hạnh phúc mới là chuyện tốt hơn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714994/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.