Bùi Nghiệp Khôn lần đầu mua thứ đồ này nhưng không ngại ngùng, bà chủ cửa hàng dường như không ngạc nhiên, ngược lại còn nhìn vị khách nữ đến khi hai người họ vào trong cửa nhà hàng.
Lý Mạn sửa soạn xong xuôi bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy anh nhét hai tay vào túi quần, sắc mặt nặng nề nhìn cô.
Lý Mạn: “Để lần sau.”
Bùi Nghiệp Khôn: “Lần sau là khi nào?”
“Ừm, chắc là Tết?”
Bùi Nghiệp Khôn hừ lạnh một tiếng.
Hai người về lại phòng bao, ba người kia lén lút dò xét hai người họ, gương mặt biểu cảm “không đơn giản chút nào”.
“Hai người lâu quá rồi đấy. Anh Khôn, anh cầm thú quá!”
Bùi Nghiệp Khôn châm thuốc, nhìn sang Lý Mạn, hỏi: “Anh có cầm thú không? Mua băng vệ sinh cho em, là cầm thú à?”
Lý Mạn giật lấy điếu thuốc của anh. “Bớt hút lại.”
Cô nén cười, Bùi Nghiệp Khôn nghiến răng thở dài, kéo tay cô nằm gọn trong tay anh vuốt ve, con ngươi hướng xa xăm như đang suy nghĩ gì đó.
Cơm nước xong xuôi, Bùi Nghiệp Khôn thuê một phòng ở KTV bên cạnh nhà hàng, ba người kia tranh nhau micro, Lý Mạn và anh ngồi im lặng ở một góc cắn hạt dưa.
Lý Mạn hát không dễ nghe, cho nên trước đây câu lạc bộ có loại hình hoạt động này cô chẳng bao giờ tham gia.
Bùi Nghiệp Khôn giọng tốt, nhưng không chịu nổi tâm tình u buồn kia.
Anh ôm vai Lý Mạn thi thoảng lại xoa bóp, cúi đầu nhìn chiếc váy hoa của cô, anh nghiêng đầu sát gần cô, nói: “Em không lừa anh đấy chứ?”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714995/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.