Tháng mười mùa thu đã bắt đầu, đồi núi phủ lên một lớp màu vàng sẫm, chỉ có cây tre là thường xanh.
Lý Mạn đi một đoạn ngắn, bên con đường bê tông nhỏ hẹp là một cánh đồng rộng lớn, hạt lúa mềm mại đứng vững vãi, màu vàng ngã xanh, gió ấm thổi qua từng ngọn lúa mì.
Hoàng Mỹ Phượng đang quét lá rụng trong sân, lá và quả hồng được quét gọn vào một chỗ, Bùi Giang ở bên cạnh chạy sang chơi, nói chuyện phiếm với Hoàng Mỹ Phượng, nói là xe điện trong nhà bị ăn trộm rồi.
Bùi Giang nhìn ra cửa, trông thấy Lý Mạn, cười cười nói: “Tiểu Mạn về rồi đấy à! Sao lại gầy thế này?”
Hoàng Mỹ Phượng đặt cây chổi xuống, bảo Lý Mạn vào ăn, sau đó mới nhìn kỹ lại, nói: “Gầy thật, mặt còn một nhúm, có mệt không?”
Lý Mạn rửa tay ở ao nước bên ngoài. “Học sinh gặp chút chuyện, mấy ngày qua ngủ không ngon.”
Bùi Giang nói: “Cuối cùng có con gái vẫn tốt, ôi, thằng nhóc Nghiệp Khôn kia tôi quản không nổi.”
Lý Mạn nói: “Không phải anh ấy rất bận sao, đâu trách được.”
Có thể khi còn nhỏ Lý Mạn sẽ nghĩ rằng Bùi Giang không yêu Bùi Nghiệp Khôn, rằng ông ấy dữ dằn và vô lý, nhưng mọi người sẽ thay đổi, giống như mẹ cô hay nói, Bùi Giang không yêu con trai mình, chỉ là không có học thức, đầu óc đôi khi còn chẳng thông suốt.
Bùi Nghiệp Khôn cũng không phải không hiểu, chỉ là kiềm nén, hai bố con ít trò chuyện, hiểu thì hiểu, nhưng chỉ không có cách nào nói rõ lòng mình.
Bùi Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714993/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.