Lúc Bùi Nghiệp Khôn trở về ký túc xá cũng đã là buổi chiều, Chu Kim và những người khác đang trực ca đêm, đều ngủ trong ký túc xá, nghe thấy tiếng mở cửa, vài người liếc mắt nhìn về phía cửa. Khi họ nhìn thấy Bùi Nghiệp Khôn thì tỉnh táo ngay lập tức.
Chu Kim nhảy dựng khỏi giường, gọi một tiếng anh Khôn thật lớn.
Bùi Nghiệp Khôn ném một túi đồ vào trước ngực anh ta.
“Đ* m*, mua vịt quay thật rồi đấy!”
Chu Kim trước đó có nhắn đùa cho anh một câu muốn ăn vịt quay.
Bùi Nghiệp Khôn ôm đống quần áo trên giường mình ném hết sang giường Chu Kim. “Không phải tôi đã nói cậu đừng có biến chỗ này thành chuồng heo rồi à, bừa không còn gì để nói.”
Chu Kim ôm con vịt quay hơi giật mình, sau đó nói nửa thật nửa đùa: “Lục Bắc cậu nói xem, có bừa không?”
Lục Bắc: “Không bừa.”
“Tưởng Thành, cậu nói đi.”
Tưởng Thành: “Không bừa.”
Chẳng phải chỉ có bảy tám bộ đồ thôi sao, chăn gối vẫn còn nằm ngay ngắn ở một góc.
Bùi Nghiệp Khôn dựa trên đầu giường, gửi tin nhắn cho Lý Mạn.
Chu Kim tặc lưỡi hai tiếng, gọi Lục Bắc và Tưởng Thành lại cùng ăn vịt quay.
Chu Kim nói: “Anh Khôn đến chỗ chị dâu mấy ngày quả nhiên đã thay đổi nhiều quá, bắt đầu thích sạch sẽ rồi.”
Bùi Nghiệp Khôn đang soạn tin nhắn, đưa mắt lên nhìn Chu Kim một lúc, “Lúc nào ông đây không ưa sạch sẽ?”
“Mẹ kiếp, vậy ai ba ngày không rửa chân đã lăn lên ngủ, hôi đến ruồi còn phải chết.”
Bùi Nghiệp Khôn cởi tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714992/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.