Những ngày tháng chín, dù thời tiết có đẹp thế nào vẫn mang chút âm u.
Trước đó Trần Ngọc cũng đoán được hoàn cảnh gia đình Ngô Xảo, nhưng ngoại trừ thời gian ở lớp luyện vẽ thì phần còn lại bà không thể quản được, nhưng bây giờ chuyện lại xảy ra ở lớp phụ đạo mỹ thuật, trách nhiệm là của bà và giáo viên chủ nhiệm phải gánh.
Nghe Lý Mạn nói xong, bà mới biết cô bé này có quá nhiều vấn đề, từ đó mới biết cô bé bị bạn cùng lớp tẩy chay và bị các bạn khác lớp ghét. Đi đến quyết định này xem ra cô bé đã không muốn chịu đựng thêm nữa, ngẫm lại thì chuyện này có thể hiểu được. Đám học sinh có lẽ cảm thấy mạng sống của Ngô Xảo không đáng, nhưng nếu chuyện xảy ra với chúng thì sẽ thế nào? Mỗi độ tuổi đều có từng áp lực riêng, ai cũng có gánh nặng, hàng năm đều có người nhảy lầu tự sát, hàng năm đều có người uống thuốc độc tự sát. Còn Ngô Xảo, có lẽ họ nên ngẫm lại bản thân họ đã làm gì để tạo áp lực lên cô bé, sự chủ quan của họ, chứ không phải trách Ngô Xảo dễ dàng từ bỏ mạng sống.
Trần Ngọc ôm trán ngồi trên ghế ở hành lang một lúc lâu, im lặng chờ kết quả phẫu thuật.
Lãnh đạo trường học an ủi mẹ Ngô Xảo, toàn là giáo viên, câu nào cũng mang tình nhân ái, đều cảm thấy đáng tiếc và hối hận. Mẹ Ngô Xảo sau một hồi gào khóc sửng sờ, nấc nghẹn không nói nên lời, bà vẫn không thể tin được, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714985/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.