Lý Mạn không có xe, sau khi mua bút vẽ và màu nước từ văn phòng phẩm về, cô vào trường bằng cửa sau.
Bên cạnh cổng sau là toà nhà ký túc xá, kế dó là phòng vẽ, cách khoảng hai ba trăm mét. Dưới chân toà nhà học vẽ có đám người nhốn nháo, đang xôn xao bàn luận chuyện gì đó, cả đám người đều cùng chỉ tay về một hướng phía trên cao, Lý Mạn theo đó mà nhìn lên trên.
Ánh mắt cô tập trung quan sát, cô thấy rõ học sinh ngồi trên bệ cửa sổ ở phòng dạy vẽ của mình, ngoại hình rất giống Ngô Xảo, tim Lý Mạn như thắt lại, mồ hôi lạnh ngay lập tức túa ra. Cô cầm ô tiến lên từng bước một, mỗi bước tiến lại càng nhìn rõ hơn một chút, đáy lòng cô dâng lên cảm giác bất an, tầng tầng lớp lớp chất thành núi.
Ngô Xảo khóc đến mức không nhìn được cảnh vật phía trước, cô bé dịu mắt, thái dương cô giật liên tục, đầu đau nhói, tiếng xì xào bên dưới cô bé không thể nghe được.
Những giày vò bao nhiêu năm qua hiện rõ trong tâm trí cô bé. Bạn bè tẩy chay và ánh mắt khinh miệt, thầy cô giáo thì thở dài vô vọng, gương mặt sạm đen với ánh mắt đầy hy vọng của bố mẹ cô bé, còn cả dáng vẻ hèn mọn của chính mình.
Gió lạnh ùa về phía sau, ăn mòn chút ấm áp phía trước.
Môi Lý Mạn mím chặt thành một đường, cơ thể bắt đầu run rẩy, run đến mức răng đập cầm cập, căn bản là không thể bật ra bất kỳ chữ nào khỏi miệng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714984/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.