Buổi trưa lúc tan học, Ngô Xảo gọi Lý Mạn, lấy trong túi ra tờ một trăm mới tinh.
Lý Mạn không từ chối, nhận lấy một cách rất tự nhiên.
Học sinh trong lớp như đám cá mòi bị mắc trong lưới, chạy chen chúc qua ô cửa nhỏ vụt ra ngoài, nôn nóng đi đến nhà ăn, đến khi nhóm người đi gần hết, Lý Mạn mới hỏi cô bé: “Còn đang nghĩ ngợi chuyện hôm ấy à?”
Bình thường tinh thần vẽ vời của cô bé cũng xem như có tập trung, cho nên hôm nay mới thấy sự bất thường một cách rõ rệt.
Ngô Xảo ngầm thừa nhận.
“Khi người khác nhìn em thấy không vừa mắt họ thì biện pháp tốt nhất chính là khiến mình mạnh mẽ lên, để những người không nhìn em vừa mắt càng thêm hận thêm nghiến răng.
“Em không làm được.”
Cô đã cố gắng đến như vậy nhưng vẫn chỉ đứng ở đáy cốc, mỏm đá cao chót vót, máu ở hai bàn tay đã bắt đầu chảy đầm đìa cũng dã hết cách để bước lên được nữa rồi.
Lý Mạn nói: “Thành tích không phải là tiêu chuẩn để so sánh một người, định nghĩa bị phóng đại có vô số. Cô chỉ mong rằng em không bị những điều này bị ảnh hưởng quá nghiêm trọng, sắp đến kì thi mỹ thuật rồi, sau đó là cuộc thi vào đại học, năm nay sẽ là một năm bận rộn, phải học cách kiểm soát bản thân mình.”
Ngô Xảo nói câu vâng dạ rất nhỏ.
Ngô Xảo đi vào nhà vệ sinh rửa tay, ngón tay út chỉ toàn là dấu bút chì, đen bóng, cô rửa thật lâu mới sạch.
Vài bạn học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714983/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.