Sau khi tiếng còi xe cứu thương inh ỏi rời đi, toà nhà luyện vẽ vẫn chưa hết ồn ào. Sắp đến giờ vào lớp, học sinh đổ ùa từ bên ngoài vào, một truyền mười, mười truyền trăm, một đám người hóng hớt đứng vây quanh chỗ Ngô Xảo nhảy lầu luyên thuyên không ngừng.
Những giáo viên khác vừa đến mới biết có chuyện gì xảy ra.
Từ Kiều vui vẻ lên lớp, đến hơi muộn, vừa rẽ vào liền trông thấy một nhóm người nhốn nháo đứng trước toà nhà dạy mỹ thuật. Trên con đường lớn còn có hai chiếc xe cảnh sát. Cô tiến lại gần quan sát, vườn hoa bị dây chắn lại, vài nhân viên cảnh sát nam mặc đồng phục cầm cuốn sổ nhỏ nói gì đó.
Chuông reo vào lớp, giáo viên đưa học sinh về lớp.
Từ Kiều liếc thấy bóng dáng quen thuộc, đi sang vỗ vai anh ta.
Hàn Phó Minh quay đầu sang phải, không có ai, Từ Kiều lén lút đứng bên trái anh ta.
Cô nói: “Đồ ngốc, vậy mà cũng bị lừa.”
Hàn Phó Minh kiềm chế cơn bực bội, nói: “Có chuyện gì không?” Đồng nghiệp đang ở đây, còn trong giờ làm việc, anh không thể việc cá nhân lúc này, chưa kể mặt thời gian ngắn, anh cũng chỉ tính là người mới, phải tuân thủ đúng các quy định.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Có học sinh nhảy lầu tự tử, chúng tôi đang…”
“Tự tử? Không làm sao chứ? Lớp nào?”
Hàn Phó Minh nói: “Đang cấp cứu ở bệnh viện, học sinh lớp mười hai.”
Từ Kiều không kịp thích ứng, một lúc sau mới nhớ ra Lý Mạn dạy lớp mười hai.
Trên cỏ vẫn còn vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714986/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.