Lâm Lỵ vừa từ phòng tắm đi ra, trên cơ thể còn mang theo mùi sữa tắm, xa xa đã nhìn thấy người đi từ hướng bắc đến, cao lớn vững vàng, liếc mắt là cô ta nhận ra Bùi Nghiệp Khôn ngay, trong lòng vui mừng.
Đèn trên lầu bị hỏng, đen ngòm một mảng, Lâm Lỵ dựa bên cạnh tường đợi anh, xung quanh không có bóng người.
Bùi Nghiệp Khôn sãi bước dài đi tới, không chú ý đến người đứng bên cạnh tường, vừa bước lên một nấc thang đột nhiên bị người ta từ phía sau ôm lấy, hai khối kia dán chặt vào lưng anh.
Anh cầm tay bên hông kéo cô ta ra.
Lâm Lỵ hừ hai tiếng, "Em không buông."
Anh nói: "Buông ra." Anh không kiên nhẫn.
Lâm Lỵ vòng qua trước mặt anh, đứng cao hơn một bậc thang nhìn thẳng anh.
Cô ta nói: "Em theo đuổi anh lâu như thế, cho em chút ngọt ngào gì đi chứ."
Hai tay cô ta ôm cổ anh, đầu cúi về phía trước.
Chỉ thiếu một giây nữa nhưng Bùi Nghiệp Khôn lại nghiêng đầu qua, Lâm Lỵ nhào đến hụt.
Bùi Nghiệp Khôn gỡ tay cô ta ra, "Phát tình thì tìm người khác đi."
Lâm Lỵ nhìn bóng lưng anh rời đi thì cắn răng, con người này sao nói trở mặt là trở mặt ngay.
Người gì đâu.
Châu Kim thấy Bùi Nghiệp Khôn quay về lập tức nhảy cẫng khỏi giường, liên tục nhìn không nghiêm túc, hỏi: "Sao về rồi?"
Lục Bắc chống tay dưới cằm dựa người nhìn.
Bùi Nghiệp Khôn đặt mông ngồi xuống giường, theo thói quen mò thuốc bên cạnh gối, liếc thấy đầu thuốc thì kẹp vào khóe môi.
Lục Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714946/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.