Ca phẫu thuật của thầy Triệu đến năm giờ chiều mới kết thúc, khi nghe bác sĩ thông báo không có gì đáng ngại Bùi Nghiệp Khôn mới hoàn toàn yên tâm.
Anh ngồi trên ghế trong hành lang, ngửa đầu dựa vào tường, đột nhiên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Lý Mạn ngồi bên cạnh anh, cô hỏi: "Hiếm khi thấy anh lo lắng cho một người đến vậy."
"Em vẫn hiểu tôi." Bùi Nghiệp Khôn nhắm mắt.
Anh bất giác phải thừa nhận rằng, Lý Mạn hiểu anh, cho dù vài năm nay không có liên lạc gì, nhưng anh biết cô là người hiểu rõ anh nhất, hơn nữa sau này, cũng chẳng có người thứ hai giống như cô.
Còn anh, đối với cô cũng nắm trong lòng bàn tay, cho nên dù bao nhiêu lâu không gặp thì giữa họ mãi mãi sẽ không thay đổi trở nên xa lạ.
Lý Mạn biết tính tình của anh, có thể với những người xung quanh anh đều rất trượng nghĩa, nhưng để mạo hiểm tính mạng mà cứu nguy, chỉ lẻ tẻ vài người.
Người đều sẽ thay đổi, nhưng có vài thứ không thay đổi được.
Bọn họ biết gốc biết rễ của nhau.
Từ trung tâm thành phố đến đường sắt đó cần đi hơn một giờ đồng hồ, xe buýt phải chuyển hai lần, Lý Mạn nói: "Đến chỗ em ngủ một đêm, ngày mai hẳn về."
Lý Mạn đảm nhiệm lớp cấp hai ở trung tâm thành phố, cô thuê phòng ngay trước mặt trường học, bắt xe cũng chỉ là chuyện chưa đến ba phút.
Đồng Thành không phải là thành phố như Bắc Kinh, Thượng Hải hay Quảng Đông, cho dù là trung tâm thành phố giá phòng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714945/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.