Trong điện vang lên tiếng khóc lóc cầu xin tha mạng, nhưng mẫu thân không vùng vẫy, chỉ lặng lẽ lau m.á.u trên khóe môi, rồi nhắm mắt lại, bình thản chờ đợi cái chết.
Đêm ấy, phủ Thái tử đầy rẫy xác người, m.á.u chảy thành sông, chẳng khác gì địa ngục trần gian.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Ngay khi lưỡi d.a.o m.á.u lạnh kề sát cổ mẫu thân, tiếng thông báo vang lên từ phía tiểu thái giám.
Hoàng hậu được đám người hầu vây quanh, dáng vẻ uy nghi, cao quý, xứng đáng với danh hiệu "Mẫu nghi thiên hạ."
Thái tử quỳ xuống, đôi mắt đỏ hoe: "Mẫu hậu, đó là hoàng nhi của nhi thần, nhi thần đã mong đợi đứa bé biết bao, vậy mà giờ đây lại…"
Hoàng hậu thở dài, đỡ Thái tử đứng lên: "Dẫu con có đau lòng, cũng không nên g.i.ế.c người một cách rầm rộ như vậy.”
"Giờ đã làm ầm ĩ đến mức này, ngày mai triều thần lại chỉ trích con m.á.u lạnh, sát sinh bừa bãi, thật chẳng ra làm sao."
Thái tử khó chịu: "Chẳng lẽ người bắt nhi thần phải nuốt xuống cơn giận này sao?
"Đám vô dụng này, ngay cả hoàng nhi của nhi thần cũng không bảo vệ nổi, giữ lại làm gì chứ!"
Hoàng hậu là một người mẹ tốt, luôn biết cách xoa dịu cảm xúc của con mình.
Bà dịu dàng khuyên: "Chi bằng cứ giữ bọn họ lại trong phủ, sau này con muốn xử lý thế nào thì xử lý.”
"Nếu là người hầu phạm lỗi, xử lý riêng trong phủ, đánh c.h.ế.t đi là xong, triều thần cũng chẳng thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-banh-dao/3744164/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.