Sau khi xác định cô gái trong lòng đã ngủ, Ngụy Kiêu dém chăn cho nàng rồi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng nõn của người nọ, trong mắt hắn tràn ngập dịu dàng, "Nhiêu Nhiêu ngoan, cứ an tâm ngủ đi, ta đã xử lý kẻ khiến nàng không vui thay nàng rồi."
Sau khi làm xong hết thảy, Ngụy Kiêu đứng dậy trở về thư phòng.
"Điện hạ."
Hắn vừa ngồi xuống thì mấy ám vệ áo đen đã xuất hiện và hành lễ thật cung kính.
"Xử lý người phụ nữ đó rồi chứ?"
Ám vệ quỳ một chân, cúi đầu đáp: "Bẩm Điện hạ, thuộc hạ đã xử lý Lý di nương xong rồi, bảo đảm ả sẽ không tung tin về Ôn di nương nữa đâu ạ."
"Ừ, đừng để những kẻ không liên quan quấy rầy Ôn di nương, còn nữa, Ôn di nương bị kinh sợ, ban cho nàng ấy ít bạc và trang sức đi."
"Vâng, thưa Điện hạ."
Ngụy Kiêu lại lấy túi hương màu vàng nhạt kia ra rồi tỉ mỉ thưởng thức.
Mấy bông hoa được thêu trên túi xấu thật, nhưng chúng đều do một tay Ôn Nhiêu chăm chút từng đường kim mũi chỉ trong lúc nàng ấy rảnh rỗi.
Ngụy Kiêu nghĩ thầm, hình như Nhiêu Nhiêu của hắn rất thích màu này.
Lần đầu tiên hắn gặp Ôn Nhiêu, nàng cũng mặc xiêm áo màu vàng nhạt, khi ấy nàng vác túi nhỏ trên lưng, lén lén lút lút làm gì đó.
Rõ ràng xinh đẹp yểu điệu là thế, vậy mà lúc nào người nọ cũng tỏ ra bỉ ổi vô liêm sỉ.
Thật kỳ quái.
Ngụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-moi-nang/2725354/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.