Chẳng hiểu thế nào mà ta và Ngụy Kiêu lại bắt đầu yêu nhau.
Tên ngốc này ban đầu còn thờ ơ dửng dưng với ta, sau này lại đổi thành ta thường xuyên phải che đôi môi bị hôn đến sưng lên và không ngừng mắng hắn.
Ây da... Nhớ lại mấy chuyện này khiến ta chỉ biết nằm trên giường thở dài.
Hồi ức luôn đẹp đẽ như thế đấy.
Một sinh viên xuyên đến dị thế như ta, cứ ngỡ mình là nữ chính, nào ngờ vừa mới yêu đương mà nửa kia đã chẳng rõ sống chết nữa rồi.
Khó khăn quá đi.
Ta lại trằn trọc không yên.
"Cốc cốc cốc..."
Bên ngoài thình lình vang lên tiếng gõ cửa.
Là tiếng gõ mang theo tiết tấu và quy luật.
Mấy gã sai vặt hay thị vệ sẽ không gõ cửa như vậy đâu.
Ta lên tiếng, "Ai đấy..."
Nhưng vì quá căng thẳng, hơn nữa cổ họng đang khô nên giọng nói của ta cứ như vịt kêu quang quác vậy.
Tiếng gõ cửa chợt ngưng lại, người bên ngoài im lặng hồi lâu rồi đáp, "Là ta."
Cmn!
Đầu óc căng thẳng quá độ nên tai cứ ong ong, thế là ta nghe ra giọng của Nhiếp Chính Vương.
Lão già Nhiếp Chính Vương tự đến tìm ta, chẳng lẽ tới hưng sư vấn tội à?
Ta lập tức lăn xuống giường, vội vàng đi mở cửa cho gã, sau đó nằm rạp xuống đất ôm chân gã khóc than, "Nhiếp Chính Vương Điện hạ! Thiếp bị oan, thiếp thật sự không tư thông với ngươi ta mà!"
Người nọ cứng đờ cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-moi-nang/2725362/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.