Chờ cậu ba năm ngày trời, rồi đến mười ngày, mỗi ngày trôi qua với Nhàn đều nặng nề không tả được. Trong người ngày này, Nhàn luôn lo lắng, thấp thỏm không yên, cô không ăn uống được gì nhiều, có khi cô ăn cơm mà lơ đãng đến mức cắn phải lưỡi rất đau. Cũng có lúc vì ăn vội ăn vàng cho xong bữa mà khiến cô khó tiêu nôn mửa. Không hiểu sao mấy ngày này lòng dạ Nhàn như bị lửa đốt, nóng bỏng khó chịu vô cùng. Đến ngày thứ mười một, Nhàn không nhịn được nữa, cô quyết định bỏ lại nhà cửa của mình, về nhà ông bà hội đồng để xem xét tình hình thế nào. Bởi vì Nhàn nhận thấy rằng mình cứ ở lại đây trong khi bụng da nóng ran như vậy cũng không phải là cách. 
Vất vả đi bộ cả bốn, năm tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, cuối cùng Nhàn cũng về tới làng Đoài. Đi thêm một đoạn nữa là tới nhà ông bà hội đồng. Từ đăng xa, chỉ dám đúng nhìn, chứ chưa dám lại gần hay càng không có ý định sẽ đi vào trong nhà, Nhàn đã thấy cổng nhà treo đầy vải đỏ, còn có pháo nổ treo cả hai dây dài, hai cái cột nhà dán hai chữ hỉ rất to, rất đẹp, như nhà ông bà hội đồng có chuyện gì đó vui lắm. Cô thấy rất lạ, không phải là bà hội đồng đang bệnh nặng có khả năng không qua khỏi hay sao? Có thể là đang tổ chức đám cưới cho ai ngay lúc này, nhưng bây giờ mà tổ chức đám cưới thì có vẻ không hợp lí cho lắm? Còn nếu đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-minh-em/428511/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.