- câu chuyện nhỏ không phải chính văn-
Đại Lê thuận lợi trở về Bắc Bình, ngày thứ hai Tiêu Hữu Thành cũng từ Thanh Đảo chạy về, trên đường nghe sĩ quan báo cáo việc làm của Đại Lê lúc ở Thượng Hải, sắc mặt anh càng ngày càng kém, mặc dù vẫn chưa tới nhà, viên sĩ quan không dám hé răng.
Tiêu Hữu Thành vào phòng, cởi súng trên đai áo xuống rồi ném lên bàn “Bộp” một tiếng, Đại Lê bị doạ nhảy dựng lên, cô sợ hãi nhìn anh, con ngươi đen nhánh như nai con vô tội bị hoảng sợ, Tiêu Hữu Thành vừa thương vừa giận, oán hận nói: “Em làm gì ở Thượng Hải?”
Đại Lê lui về phía sau hai bước, “Em không làm cái gì nha? Rất ngoan ngoãn!”
Tiêu Hữu Thành tiện tay cầm lên một bình hoa rồi ném xuống, rầm một tiếng, Đại Lê lập tức nhảy lên ghế đẩu ở phía sau, mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt cô trông như không thể tưởng tượng nói, “Anh đang làm gì thế? Anh muốn đánh em sao?”
Tiêu Hữu Thành nghiến răng nghiến lợi, “Không đánh một lần em vĩnh viễn không nhớ được!”
Đại Lê sợ tới mức muốn khóc, “Anh đánh phụ nữ? Còn đánh phụ nữ có thai?” Lệ đầy trong khoé mắt, cô hung dữ im ắng lên án anh, nhất định quật cường không cho nước mắt rơi xuống.
Tiêu Hữu Thành choáng váng năm phút….. ngớ ngẩn năm phút….. lại ngớ ngẩn thêm năm phút nữa….. Mười lăm phút sau, anh rốt cục có thể nói, kết quả thành ra nói lắp, “Em em em em em em….. Em nói cái gì????? Em em em em em em em mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-minh-em-2/1257759/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.