Edit: p3104
Ngu Mộng Tuyết luôn luôn thức dậy sớm, trời chưa sáng thì đã tỉnh, trong lờ mờ, không nghe thấy tiếng ồn ào của đường rãnh tại hàng xóm, chỉ có tiếng lá phong lay động sàn sạt ngoài cửa sổ, cô bé đột nhiên mở mắt ra, mới nhớ tới không phải ở nhà mình. Ngày hôm qua khi Tiêu Hạ Châu bị bắt cóc, cô bé ở ngay bên cạnh, vì thế nhanh chóng được người ta đưa đến đây, phu nhân hỏi cô bé mấy câu, nhận một cú điện thoại rồi lại gọi mấy cú điện thoại, vội vàng ra ngoài, không ai nói cô bé nên về, cô bé đợi thật lâu, sau đó nép mình trên sô pha ngủ thiếp đi…
Trên người không biết khi nào thì có tấm chăn mỏng, vừa mềm lại nhẹ, lại vô cùng ấm áp, giống như mây trắng, phát ra mùi trầm hương nhàn nhạt, cô bé cẩn thận nhấc tấm chăn lên, sợ quần áo của mình làm dơ tấm chăn, quay đầu lại cô bé hoảng hốt! Cạnh sô pha có người! Người nọ bởi vì cô bé đột nhiên phản ứng mà cũng hoảng hốt, lùi về sau hai bước.
Kinh ngạc qua đi, Ngu Mộng Tuyết thấp thỏm nhìn qua, kỳ thật là một cô bé, thấp nhỏ, mặc áo ngủ màu trắng gạo thêu hoa như nùi bông, hai tay ôm trọn thỏ con màu phấn hồng, tóc ngắn rối bời, đứng thẳng khẽ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm, nhưng là sữa đông lại, ánh mắt như hai quả nho đen bình tĩnh nhìn Ngu Mộng Tuyết, “Chị là ai?”
“Tôi…” Ngu Mộng Tuyết nhìn thấy con chó lớn trắng như tuyết ở phía sau cô bé, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-minh-em-2/1257758/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.