Cuối mùa thu, ngàn dặm tiêu điều, vạn vật điêu linh, nếu gặp phải ngày mưa, gió lạnh cuốn cơn mưa vỗ trên gò má cũng không lập tức cảm thấy lạnh bao nhiêu, nhưng sự rùng mình này, từng cơn từng cơn ngấm vào trong xương cốt khiến cho người ta run rẩy từ đáy lòng.
Sau khi ăn tối không bao lâu, Đại Lê đã sớm chui vào trong ổ chăn, lúc trước cô cũng không sợ lạnh như vậy, còn nhớ hồi nhỏ, trong mùa đông gặp được trận tuyết rơi hiếm thấy, cô còn có thể theo Trần Tiểu Dẫn lén ra cửa đi ném tuyết vào lúc nửa đêm, không biết vì sao, hai năm nay, cô càng ngày càng sợ lạnh lẽo, năm nay càng sợ hơn.
Đang ngủ say, cô mơ thấy lễ Giáng Sinh ở Vienna, có bạn học cầm cái chuông không ngừng lắc bên tai, đinh đang đinh đang, tiếng vang cực kỳ làm phiền cô, nhưng làm sao cũng không trốn ra được, ngay tại thời điểm bực bội nhất, cô bỗng chốc mở mắt ra tỉnh dậy.
Trố mắt vài giây, phát hiện bên tai thật sự có tiếng vang, hoá ra là chuông điện thoại.
Thuận tay lấy qua ống nghe, cô lười biếng “A lô” một tiếng, chắc là tỉnh dậy trong giấc mơ, suy nghĩ của cô còn có vài phần ngẩn ngơ.
Đầu ống nghe bên kia là thanh âm của đàn ông, quen thuộc nhất cũng xa lạ nhất, yếu ớt mang theo giọng mũi nặng nề, mơ hồ không rõ, nhưng từng chữ như tiếng sấm nổ tung ở bên tai cô.
“Lê, khi nào thì em về nhà?”
“Ầm” một tiếng! Trong nháy mắt máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-minh-em-2/1257742/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.