Xa cách lần này không ngờ lại dài đằng đẵng. Thực ra, sau ngày thứ năm cô đã dự định đi tìm anh, nhưng lúc anh nhận điện thoại, “Lê, chiến sự ở phía nam mới phát sinh, anh phải qua đó gấp.”
Đầu dây bên kia lờ mờ nghe thấy tiếng của rất nhiều người, trong khoảnh khắc sững sờ cô gần như đã quên, anh là thiếu soái của Bắc quân, phải dẫn binh đi đánh giặc.
“Khi nào thì anh đi?”
“Tiền tuyến căng thẳng, nửa đêm phải lên đường.”
Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ tối.
“Em…”
“Em biết rồi.” Âm thanh nhỏ bé như muốn nói thêm gì đó.
“Anh sẽ nhanh chóng trở về, em nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Đúng rồi, khi nãy em muốn nói gì?”
“Không có việc gì, em chờ anh.”
Không khí đột nhiên trầm lặng, đầu dây điện thoại bên kia càng ầm ĩ hơn, trong chốc lát dường như có người gọi anh, anh vội vàng lên tiếng, “Anh phải đi.”
“Vâng.” Tiếng cô đáp lại cùng tiếng ngắt máy đồng thời vang lên, kỳ thật cô muốn nói, em muốn gặp anh.
Cả đêm trằn trọc khó ngủ, giống như mơ giống như tỉnh, ngày hôm sau cô thức dậy muộn, đầu có chút mờ mịt, ra cửa thì nhìn thấy anh nghiêng người dựa vào bức tường màu than chì, đôi mắt anh đỏ ngầu, trên cằm râu mọc lún phún, anh hướng về cô mỉm cười, một nụ cười trong trẻo.
Đại Lê tưởng mình đang mơ, cố sức trừng mắt nhìn, anh vẫn ở trước mắt.
“Không phải đêm qua anh đã đi sao?”
Ý cười trên mặt anh ngày càng đậm hơn, vẻ mặt cũng dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-minh-em-2/1257733/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.