Ngày thứ hai anh đi gặp Đại Lê, cô thấy anh liền hỏi: “Ngày hôm qua sao anh lại đến xem diễn.”
Tiêu Hữu Thành khởi động xe, dáng vẻ thờ ơ, “Triệu Thiên Cần đã mời vài lần, bất quá anh phải đi.”
“Anh cảm thấy Hoà tiểu thư kia như thế nào?”
Tiêu Hữu Thành vẫn chưa nghĩ đến cô sẽ hỏi cái này, trong lòng anh đột nhiên có chút hoảng sợ, cũng không để ý giọng điệu và vẻ mặt của cô, anh hầu như chưa suy nghĩ liền vội vàng nói ra: “Thường thôi.”
Trong xe chợt yên tĩnh, dừng lại vài giây anh mới phát hiện điều khác thường, quay đầu nhìn Đại Lê, anh cảm thấy sắc mặt của cô có chút bất thường, “Làm sao vậy?”
Cô vẫn chưa quay đầu, chỉ liếc anh một cái, sau đó đôi mắt liền nhìn về phía trước, trái tim anh đập thình thịch, trong lòng ẩn giấu một bí mật, giọng nói sắc bén trong trẻo, hiện ra vẻ thẳng thắng thành khẩn, không che giấu chỗ nào.
Khó khăn lắm mới chạy xe đến nhà hàng, xuống xe, cô đi phía sau anh đột nhiên “A” một tiếng, thực ra, thần kinh anh sớm đã căng thẳng, nếu không phải anh huấn luyện nghiêm khắc nhiều năm mà giữ được vẻ mặt bình tĩnh “vững vàng như núi Thái Sơn”, chỉ sợ cô sẽ phát hiện ra manh mối.
“Thời tiết đã vào thu, tại sao quần áo anh vẫn còn ướt đẫm mồ hôi?”
Anh chỉ cười không trả lời, may mà cô cũng không truy cứu tới cùng.
Buổi chiều Tiêu Hữu Thành và Đại Lê trò chuyện qua điện thoại, cuối cùng cô đột nhiên nói: “Mỗi ngày thứ ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-minh-em-2/1257732/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.